{{ msgSearch }}

Chương 59: Chỉ một con đường

Trọng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc đích Nữ

Cẩm Hồng Loan 727 Chữ 29/01/2025 16:10:39

Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

 

“Tứ muội nhớ dùng cách của ta để rửa tay sạch sẽ.” Thu di nương và Hạ Phù Dung vừa rời đi, Hạ Trì Uyển liền dịu dàng dặn dò Hạ Lê Hi

 

Hạ Lê Hi chưa từng mắc bệnh đậu mùa, nên không thể tiếp xúc trực tiếp với Hạ Tử Kỳ. Nhưng dù sao đi nữa, phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.

 

“Cảm ơn Nhị tỷ đã quan tâm.” Hạ Lê Hi hiểu rõ, Hạ Trì Uyển thật sự quan tâm đến nàng. Nếu không, Hạ Trì Uyển chỉ cần dặn cách hạ sốt để diễn trước mặt Hạ Bá Nhiên là đủ.

 

“Tiểu thư, Đại thiếu gia đã trở về.” Hạ Trì Uyển vừa bước vào phòng, Thạch Tâm lập tức báo tin.

 

“Tính toán thời gian, đúng là lúc này nó nên về rồi.” Hạ Trì Uyển khẽ gật đầu. Hạ Tử Hiên tuy mới mười hai tuổi nhưng đã được Thu di nương truyền dạy rất nhiều, thông minh hơn hẳn Hạ Phù Dung.

 

“Thạch Tâm, nghe nói nhà ngươi còn một đệ đệ tên Thạch Đầu?” Hạ Trì Uyển hỏi, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì.

 

Thạch Tâm gật đầu, “Đúng vậy, thưa tiểu thư. Đệ đệ của nô tỳ tên Thạch Đầu, năm nay mười hai tuổi, khá lanh lợi.”

 

“Trùng tuổi với đại đệ.” Hạ Trì Uyển mỉm cười, “Còn khoảng hai tháng nữa là đến kỳ thi mùa thu rồi.”

 

“Vâng, thưa tiểu thư.” Thạch Tâm cúi đầu đáp.

 

“Ngày mai, ngươi gọi Thạch Đầu đến. Ta có chuyện muốn nhờ hắn giúp.” Hạ Trì Uyển nói với vẻ hờ hững.

 

Thạch Tâm vội quỳ xuống, “Thạch Đầu được giúp tiểu thư làm việc là phúc phần lớn lao của nó. Cảm ơn tiểu thư đã cất nhắc!”

 

Thạch Tâm hiểu rằng, khi tiểu thư muốn tìm người giúp việc, có vô số lựa chọn. Nàng nhất định không để uổng lòng tốt của tiểu thư.

 

“Tiểu thư, Thanh Hà xin cầu kiến.” Bảo Cầm bước vào, cúi người bẩm báo.

 

“Thanh Hà?” Hạ Trì Uyển cười nhạt, “Nàng ta đúng là khôn ngoan, biết ai đang nắm giữ tính mạng của mình. Không gặp.” Hạ Trì Uyển lạnh lùng từ chối.

 

Bảo Cầm đi ra ngoài báo lại, Thanh Hà nghe tin liền hoảng hốt, lập tức lao thẳng vào phòng, quỳ xuống trước Hạ Trì Uyển.

 

“Tiểu thư, ngài đã cứu mạng nô tỳ một lần, xin cứu thêm lần nữa.” Thanh Hà rưng rưng nước mắt, giờ đây nàng mới nhận ra mình chỉ là một nô tài thấp hèn, mạng sống nằm hoàn toàn trong tay chủ nhân.

 

“Thanh Hà, người duy nhất có thể cứu ngươi là chính ngươi.” Hạ Trì Uyển đáp. Nếu Thanh Hà không phải kẻ ngu ngốc, sao có thể ôm lấy Thu di nương làm chỗ dựa?

 

Kiếp trước, Thanh Hà đã thành công. Dưới sự giúp đỡ của Thu di nương, nàng ta không chỉ trở thành thê tử của một tú tài mà còn leo lên làm quan phu nhân.

 

Đáng tiếc, kiếp này Thanh Hà không thể lợi dụng được nàng, và trong mắt Thu di nương, nàng ta chỉ là một quân cờ vô giá trị.

 

“Xin tiểu thư chỉ lối thoát cho nô tỳ.” Thanh Hà sợ hãi thật sự, nếu không nhờ Nhị tiểu thư can thiệp, có lẽ giờ này nàng đã c.h.ế.t chìm dưới giếng.

 

“Làm nô tài, tất nhiên phải tìm chủ nhân che chở. Nhưng trong viện của Thu di nương, không phải chỉ có một chủ tử. Nếu Thu di nương không cần ngươi nữa, vậy ngươi hãy tìm một chủ tử khác có thể bảo vệ ngươi.”

 

Hạ Trì Uyển nhàn nhạt nói, ánh mắt không chút cảm xúc.

 

Thanh Hà bừng tỉnh, lập tức hiểu ý trong lời của Hạ Trì Uyển.

 

“Đa tạ Nhị tiểu thư!” Thanh Hà cúi đầu lạy, sau đó vui vẻ rời đi. Nàng đã nghĩ ngay đến chuyện Đại thiếu gia vừa trở về phủ hôm nay.

 

Nhìn Thanh Hà hớn hở rời đi, Thạch Tâm không khỏi bất mãn, “Tiểu thư, như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho Thanh Hà sao?”

 

Thanh Hà phản bội chủ, loại nô tài như vậy nếu ở trong tay chủ tử khác, chắc chắn đã bị đánh c.h.ế.t từ lâu. Nhưng Nhị tiểu thư lại quá nhân từ, còn giúp nàng ta tìm con đường mới.

Sưu Tầm, 29/01/2025 16:10:39

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện