Diệp Minh Hi còn đang lo sợ hoảng hốt, nghe thấy cô ấy nói như vậy lập tức nhìn cô ấy đầy hi vọng. Cô ấy phấn khởi đưa cậu về phòng học.
“Lý Linh, các cậu đang làm gì vậy?” Cô bạn đứng cạnh thấy hai người bàn bạc gì đó liền đi tới hỏi.
“Minh Hi lại bị đám con trai kia bắt nạt rồi!” Lý Linh tức giận nói, lấy ra một thứ từ trong cặp sách.
“Vậy á? Không sao chứ?” Có vài nữ sinh đi tới hỏi han, một cô nàng tinh mắt trong số đó thấy được thứ trong tay Lý Linh liền thắc mắc hỏi: “Cậu cầm kem che khuyết điểm làm gì thế?”
“Bạn gái nhỏ của Minh Hi không thích trên người cậu ấy có vết thương. Các cậu mau tới giúp đi!” Cô ấy lấy kem che khuyết điểm ra bôi lên vết thương của cậu. Lẽ ra Diệp Minh Hi phải kêu đau, nhưng cậu chẳng những không hề kêu la, thậm chí khi thấy vết thương dần biến mất, trong đáy mắt còn hiện lên vẻ vui mừng.
Đám nữ sinh đều tới giúp cậu. Diệp Minh Hi cũng tự lấy ra một ít kem, ra sức bôi lên trên người, cứ như thể càng dùng lực thì sẽ càng hiệu quả vậy. Lý Linh nhìn thôi cũng thấy đau thay cậu, vội vàng nói: “Cái này phải bôi nhẹ nhàng mới được, như này này.” Cô ấy làm mẫu một lần, quả nhiên hiệu quả hơn cậu vừa làm. Lúc này cậu mới chịu giảm nhẹ lực tay.
Không lâu sau các vết xanh tím trên người Diệp Minh Hi đều đã được che hết. Lý Linh lại lôi ra một cái hộp hình tròn, nói: “Phải dặm thêm phấn phủ thì mới không dễ mất màu.”
Diệp Minh Hi hoàn toàn nghe theo lời cô ấy. Sau khi hoàn tất mọi trình tự, vết bầm quả nhiên biến mất hoàn toàn. Cậu không khỏi cười rộ lên, lí nhí nói cảm ơn với họ: “Cảm, cảm ơn.”
“Chuyện cỏn con thôi mà, không cần khách khí đâu.” Lý Linh sảng khoái trả lời, lại lo lắng nói. “Nhưng cách này chỉ trị được gốc không trị được ngọn. Chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để ngăn chặn được lũ khốn kia mới được.”
“Bọn họ đúng là không phải người. Minh Hi đáng yêu như vậy, sao lại ra tay đánh cậu ấy được chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, so với mấy tên ma quỷ như họ, Minh Hi đúng là thiên sứ!”
Diệp Minh Hi sớm đã nghe quen mấy lời như vậy, cậu cũng chẳng bận tâm nhiều. Sau khi tan học, cậu được Lý Linh hộ tống lên xe buýt, về tới nhà thì cứ ngồi xem ti vi chờ đợi trong nỗi bồn chồn. Khó khăn lắm mới đợi được tới khi Chung Mạn trở về, cậu lập tức ra đón.
“Đã ăn chưa?”
Cậu lắc đầu.
“Đồ lười biếng, toàn để chị phải nấu thôi.” Cô đặt túi xách xuống, ngồi lên sofa. “Qua đây để chị kiểm tra trước nào.”
Lần này cậu không chần chừ chút nào, thậm chí còn hơi vội vã mà chạy qua, chủ động xắn tay áo, xắn ống quần lên để cô tùy ý kiểm tra.
Cô vừa cẩn thận kiểm tra người cậu, vừa hỏi: “Trong trường còn ai bắt nạt em nữa không?”
“Không, không còn nữa.”
“Có nói chuyện rõ ràng với các bạn không?”
“Có.”
“Vậy thì được.” Thấy vết thương trên người cậu đã giảm đi không ít, cũng không có thêm vết thương mới, cô mới hài lòng nói: “Chị đã nói rồi mà. Chỉ cần nói rõ ràng, mọi chuyện đều có thể giải quyết.” Cô đứng dậy đi nấu cơm, Diệp Minh Hi lập tức thả ống tay áo xuống. Chung Mạn đột nhiên híp mắt, ngờ vực kéo tay cậu lại.
Cậu hoảng sợ, không dám ngẩng đầu nhìn cô, chỉ đứng im không dám động đậy.
Cô gần như nhìn một lượt từng lỗ chân lông, giống như nhà giám định soi mói nhất đang quan sát tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất, phải xác định là không có bất cứ một tì vết nào. “Ừm… Em đợi một chút.”
Cô lại đứng dậy, không đi vào phòng bếp mà đi về phía nhà tắm, không lâu sau đã quay trở lại. Diệp Minh Hi chỉ cảm thấy cánh tay mình man mát, tiếp theo là hoàn toàn yên lặng.
Rất lâu rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói: “Lần sau nếu có dùng phấn phủ, đừng dùng loại có ánh nhũ.”
Cậu giật b.ắ.n người, theo phản xạ ôm chầm lấy cô. Cô kiên quyết giãy ra. Lòng cậu trống rỗng, định ôm tiếp, cô lại lùi ra hai bước, lạnh nhạt hỏi: “Em định lừa chị sao?”
Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
Cậu hoảng loạn, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra bất cứ thứ gì. Cậu cất bước định đi về phía cô, cô lại nhếch môi lùi ra sau, còn dùng ánh mắt chặn đứng bất cứ hành động làm nũng xin tha thứ nào của cậu.
“Em có định giải thích không?”
Diệp Minh Hi khẽ động đậy khóe miệng, định nói gì đó, nhưng lại chẳng nói ra lời. Đúng là cậu có ý đồ mưu lợi, vừa muốn bảo vệ thế giới nhỏ của riêng mình, vừa muốn dựa vào tia sáng duy nhất trong bóng đêm tăm tối là cô. Cậu phải làm sao mới có thể giữ cho sự cân bằng này không bị phá vỡ?