{{ msgSearch }}

Chương 48

Tránh Ra để Tôi Tìm Tình Yêu

Đang Cập Nhật 924 Chữ 30/01/2025 18:38:55

Cô cân nhắc một hồi, sờ sờ túi xách của mình. Nhớ đến hai ngàn tệ Trương Minh Nghi đưa trước kì nghỉ tết vẫn còn dư hai trăm, cô hạ quyết tâm đẩy cửa đi vào, chẳng tốn mấy thời gian đã xách được chiến lợi phẩm ra về.

 

Sau một phen lắc lư trên xe buýt, cuối cùng cũng về được đến nhà. Vừa mới dừng trước cửa nhà, chìa khóa còn chưa kịp lấy ra, Diệp Minh Hi ở bên trong đã chạy ra mở cửa cho cô. Cô không nhịn nổi trêu chọc cậu: “Động tác nhanh vậy, chẳng lẽ cả ngày em đều canh ở cửa sao?”

 

Về đến tổ ấm nhỏ của mình, mệt nhọc cả ngày như gần như đã tan biến. Chung Mạn vào trong nhà đặt đồ xuống rồi vội vàng lấy áo mới ra, dúi vào tay cậu: “Nào, mau thay cho chị ngắm đi.”

 

Trước giờ Diệp Minh Hi vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời cô, không hiểu sao lần này lại bướng bỉnh đứng yên một chỗ không động đậy gì. Chung Mạn còn tưởng cậu vui đến ngẩn người vì có áo mới, cũng chẳng để ý. Mãi đến khi đã thúc giục vài lần mà cậu vẫn cứ không chịu đi, cô mới thấy không ổn, tò mò hỏi: “Sao vậy, em không thích áo này à?”

 

Cậu lắc đầu.

 

“Vậy…” Cô không nghĩ ra lý do nào khác. “Sao em lại không chịu đi thay nó?”

 

Cậu chỉ cầm chiếc áo, không nói năng gì.

 

“Nhóc con, em còn như thế nữa là chị sẽ giận đấy.” Cô khoanh tay trước n.g.ự.c liếc xéo cậu, cậu vẫn không động đậy. Cô giận dỗi nói “Không thích thì thôi” rồi định lấy chiếc áo lại, cậu lại ôm nó chặt cứng không chịu thả. Cô không vui hỏi cậu: “Em muốn thế nào đây, không thích thì chị mang đi cho người khác là xong, cứ giữ lấy nhưng lại không mặc thì có ích gì?”

 

Cô nói xong lại định lấy lấy áo về nhưng cậu càng ôm chặt hơn. Chung Mạn đành phải dừng lại, đợi cậu suy nghĩ kĩ càng rốt cuộc muốn làm gì.

 

Diệp Minh Hi cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, chậm rãi ôm áo đi về phía phòng mình, đóng cửa vào. Chung Mạn bình tĩnh đợi tầm 10 phút, Diệp Minh Hi mới chậm rì rì đẩy cửa, thò đầu ra rồi lại rụt về, rụt qua rụt lại mất 3 lần mới chịu đi ra.

 

Chung Mạn vừa thấy dáng vẻ kì quặc của cậu liền cười mắng: “Em làm trò gì vậy, sắp hè tới nơi rồi, em đã mặc sơ mi cộc tay lại còn mặc thêm cả áo khoác, đã vậy còn là áo khoác dài tay dày cộp màu đen nữa chứ?”

 

Thấy cậu mang bộ dạng như chuẩn bị ra ngoài vào ngày đông, cô giơ tay định cởi áo khoác giúp cậu, cậu lại cố sống cố c.h.ế.t giữ cổ áo không thả, cứ như đang ngăn cản nanh vuốt ma quỷ của ông chú biến thái vậy. Chung Mạn hết cách với cậu, cơn tức nổi lên, dứt khoát không thèm động vào cậu nữa, chỉ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.

 

1 giây, 2 giây, 1 phút, 2 phút… Cứ đợi mãi tới 5 phút, mắt to lườm mắt nhỏ, mắt nhỏ bị lườm tới mức không thể tránh né, Diệp Minh Hi mới không cam lòng đưa tay lên cổ áo, chậm chạp cởi áo khoác xuống.

 

Vừa cởi ra, nụ cười trên mặt Chung Mạn chớp mắt biến mất, vẻ mặt cô dần đông cứng lại, thậm chí còn mang theo một chút nghiêm khắc.

 

Còn Diệp Minh Hi chỉ cúi đầu, không nói gì.

 

Cậu sớm biết Chung Mạn sẽ có phản ứng như vậy.

 

“Đã như này rồi mà vẫn không chịu nói ra sao?” Cô quát hỏi, thấy cậu vẫn không đáp lời, cô tức giận quay người về phòng, đóng cửa cái rầm.

 

Cậu giật nảy mình, cuống quýt đuổi theo tới trước cửa phòng cô, giơ tay ra định gõ cửa, nhưng lại ngập ngừng không dám hạ xuống.

 

Một khi gõ xuống, thế giới yên bình mà cậu luôn gìn giữ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

 

Chỉ có không nói chuyện, không lên tiếng, cậu mới có thể tiếp tục sống trong thế giới nhỏ an toàn của chính mình.

 

Nhưng bởi cậu không chịu phản ứng nên đã khiến cô tức giận. Sự hoảng hốt đã lâu không xuất hiện chợt lấp đầy tâm trí cậu, khiến lồng n.g.ự.c cậu đau âm ỉ. Cậu rất sợ, muốn ổn định cảm xúc khiến cậu không thoải mái, nhưng lại không thể làm được.

 

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

 

Cậu quỳ gối trước cửa phòng Chung Mạn, ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết phải làm sao.

 

Thật ra Chung Mạn lao vào phòng không phải vì giận Diệp Minh Hi mà là giận chính mình. Tại sao mình lại sơ ý như vậy, chẳng hề nhận ra cậu bé đang bị bắt nạt ở trường? Tại sao mình không thế khiến cậu bé tin tưởng, để khi gặp phiền muộn sẽ chủ động tìm mình cùng tìm cách giải quyết?

 

Cô nằm úp sấp trên giường một lúc lâu, mãi tới khi tâm trạng bình tĩnh lại mới lấy ra một tuýp thuốc mỡ làm tan vết bầm. Cô đứng trước cửa, cố gắng đảm bảo tâm trạng của mình được kiềm chế ổn thỏa rồi hít một hơi thật sâu.

 

Cạch, cửa mở rồi.

Sưu Tầm, 30/01/2025 18:38:55

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện