Ông Chung là người khá trầm tĩnh, huống chi bà vợ nhà mình cũng đang trên xe, ông lại càng im lặng hơn. Suốt dọc đường ông chỉ lặng lẽ làm tốt nhiệm vụ lái xe của mình. Còn bà Chung ngồi ở ghế phụ đang dỗi nhau với con gái, cả nửa ngày cũng không chịu nói chuyện. Chung Mạn thản nhiên quay ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng quay đầu lại cũng chỉ để gọi Diệp Minh Hi ngắm cảnh cùng.
Trong bầu không khí kì dị này, khó khăn lắm mới tới được nhà ga. Chung Mạn vội vàng nhảy xuống xe lấy hành lý. Ông Chung và Diệp Minh Hi cùng giúp xách hành lý vào ga, bà Chung lại nhăn mặt đứng một bên không nói năng gì.
Nhấc theo hành lý vào ga, cách thời gian tàu vào ga còn không đến nửa tiếng, bốn người im lặng nhìn nhau. Thỉnh thoảng ông Chung lại mở miệng dặn dò Chung Mạn vài chuyện nhỏ, tất nhiên Chung Mạn đều đồng ý hết.
Mãi cho tới khi tàu vào ga, bà Chung vẫn không mở lời. Chung Mạn biết mình không thể thỏa hiệp, cũng nhịn không nói chuyện. Lúc tàu gần tới, cuối cùng bà Chung mới nhếch miệng nói một câu: “Về rồi nhớ gọi điện báo bình an.”
“Vâng, con biết rồi.” Thấy con gái gật đầu đáp lại, dường như bà Chung cũng thở phào một hơi, sắc mặt hòa hoãn lại, nói tiếp: “Nhớ đừng có chỉ lo làm việc mà bỏ bữa, phải chú ý sức khỏe.” Một khi Chung Mạn dốc sức làm việc, rất dễ quên ăn quên ngủ, bởi vậy bà Chung càng phải dặn dò.
“Vâng ạ.”
Vất vả mãi mới lên được tàu, xếp xong hành lý rồi ngồi xuống, Chung Mạn thở một hơi thật dài, đôi vai vẫn luôn căng cứng cũng được thả lỏng. “Trời ạ, nếu mà sống ở nhà thật, không bùng nổ thì cũng diệt vong.”
Diệp Minh Hi ngồi cạnh cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Ánh mắt Chung Mạn nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ba mẹ vẫn chưa đi, đang đứng ở sân ga ngóng nhìn cô. Thấy cô nhìn về phía mình, họ liền vẫy tay với cô. Lúc này cho dù là bà Chung hay ông Chung thì đều nở nụ cười nhìn cô, dường như cơn tức giận và tính cách trầm lặng đều tạm thời biến mất không dấu vết.
Thấy ba mẹ quan tâm mình như vậy, Chung Mạn bỗng cảm thấy lời nói của mình ban nãy vô cùng bất hiếu. Trong lòng hơi thấy áy náy, thế là cũng vẫy tay mỉm cười đáp lại.
Tàu chầm chậm rời ga, ánh mắt ba mẹ có chút khẩn trương, tim Chung Mạn cũng thót lên, biên độ vẫy tay càng lớn hơn. Nhưng đoàn tàu chẳng hề đếm xỉa đến điều này, vẫn cứ vô tình rời xa sân ga.
“Ôi.” Chung Mạn than vãn một tiếng, hơi mệt mỏi ngồi phịch xuống chỗ của mình. Nếu có thể làm con có hiếu hay con bất hiếu, vậy thì hay rồi, vấn đề nào cũng đều không có. Nhưng mình lại kẹt ở giữa, kết quả là dây mơ rễ má quấn thân, không thoát ra được. “Thôi kệ, không nghĩ nữa. Nhóc con, bây giờ lại chỉ còn hai chúng ta sống dựa vào nhau thôi.”
Chung Mạn tỏ vẻ rất đau lòng, bổ nhào vào Diệp Minh Hi đang ngồi cạnh. Diệp Minh Hi ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng có chút phản ứng nào.
“Em chẳng có phản ứng gì cả, đúng là không thú vị, ít nhất cũng phải phối hợp với chị một chút chứ?”
Thấy Diệp Minh Hi vẫn im như thóc, Chung Mạn bèn cố tình ho hai cái, ân cần dạy bảo cậu rất nghiêm túc. “Em phải biết là đóng kịch vô cùng quan trọng với cuộc sống, người càng thành công thì càng giỏi đóng kịch. Giờ chị muốn em phối hợp diễn với chị là muốn tốt cho tương lai của em, biết chưa hả?”
Cuối cùng Diệp Minh Hi cũng có phản ứng! Cậu nhìn Chung Mạn hai giây, nhẹ nhàng gật đầu.
“Phụt!” Chung Mạn thấy cậu khuất phục trước “cường quyền” với biểu cảm nghi ngờ, thật sự không nhịn được cười, vừa xoa tóc cậu, vừa mặt dày khen ngợi, “Ngoan lắm, em ngoan nhất luôn ý!” Chung Mạn cười đủ rồi lại im lặng, thở dài một hơi. “Ôi, đúng là không muốn đi làm, khách hàng đều không nghỉ tết, về rồi chắc chắn phải điên cuồng tăng ca. Em phải chăm chỉ học hành, chung sống hòa thuận với bạn bè, biết chưa nào?”
Thấy lần này Diệp Minh Hi gật đầu rất nhanh, Chung Mạn hài lòng bắt đầu lấy đồ ăn vặt từ trong túi ra g.i.ế.c thời gian. Cô hoàn toàn không hề hay biết ở trường Diệp Minh Hi phải chịu đủ mọi ức h.i.ế.p như thế nào.
Xình xịch… Xình xịch…
Đoàn tàu vững vàng tiến về phía trước, liệu tương lai của Diệp Minh Hi có thể được suôn sẻ như vậy hay không?