Lựa chọn hot nhất chính là Diệp Minh Hi “3 tháng không nói chuyện”, sau đó là “câm thật”, chủ đề ít người lựa chọn nhất là “nói chuyện trong vòng 3 ngày”. Để thu trọn khoản tiền lớn này, Trương Dũng quyết tâm ép Diệp Minh Hi phải nói chuyện trong vòng 3 ngày.
Anh ta gọi vài tên đàn em đắc lực, chụm đầu bàn bạc mất vài giờ, cuối cùng cũng chốt được kế hoạch hoàn hảo.
Bước thứ nhất, hăm dọa và đánh đòn hiểm!
Gần tới lúc tan học, Trương Dũng mang theo vài người đi đường tắt, mai phục bên cạnh bến xe buýt mà ngày nào Diệp Minh Hi cũng phải đi qua. Bọn họ dự định để vài người chặn lại đám người bảo vệ cậu trước, những người khác sẽ ép cậu tới một góc vắng người rậm rạp cỏ, tiến hành theo thứ tự dọa dẫm trước, đánh đòn sau. Nếu còn không được thì dùng 10 đại cực hình của Mãn Thanh.
Nếu cậu có câm thật thì cũng phải mở miệng nói chuyện cho cậu ta!
Chuông tan học vang lên, Diệp Minh Hi thu dọn sách vở trên bàn rồi đeo cặp lên định đi về. Cô bạn cùng bàn Lý Linh vẫn luôn rất quan tâm Diệp Minh Hi vội vàng đi lên trước nói với cậu: “Minh Hi, cậu định về nhà à?”
Cậu gật đầu.
“Vậy bọn mình cùng về nhé?”
Diệp Minh Hi gật đầu, bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, cậu ngừng lại một chút rồi đổi thành lắc đầu.
Lý Linh vô cùng ngạc nhiên. Bình thường Diệp Minh Hi đều đồng ý, tại sao hôm nay lại từ chối? “Có phải có người nói gì với cậu nên cậu mới không cho bọn tớ đi cùng không?”
Cậu do dự một lát, dường như muốn gật đầu, nhưng cuối cùng lại lắc đầu.
Sắc mặt Lý Linh trở nên nghiêm trọng, kéo Diệp Minh Hi tới một góc phòng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Trương Dũng dọa nạt cậu không? Không lẽ cậu ta dọa cậu không được để người khác đi cùng, nếu không sẽ ra tay với bọn tớ…”
Trên mặt Diệp Minh Hi hiện lên sự lúng túng. Cậu lắc đầu ý muốn nói không hề có chuyện đó. Loại biểu cảm muốn nói lại thôi này khiến Lý Linh tưởng rằng cậu đang che dấu sự thật, kìm lòng không đặng tóm lấy vai cậu hô to:
“Minh Hi, cậu tốt thật đấy! Không ngờ cậu lại chấp nhận đơn độc một mình vì sự an toàn của bọn tớ!” Tuy cậu gầy gò ốm yếu, chiều cao giống như học sinh tiểu học, nhưng tinh thần “ta không vào địa ngục thì ai vào” quả thật khiến người ta vô cùng cảm động! Lý Linh vỗ vỗ lồng n.g.ự.c phẳng lì chẳng có tí lồi lõi nào, hào sảng nói với cậu: “Cậu anh dũng hi sinh được, lẽ nào bọn tớ lại chùn bước? Đừng lo lắng, có bọn tớ bảo vệ cậu, tớ không tin Trương Dũng có thể làm gì cậu!”
Cô càng nói càng hăng, bên cạnh có vài bạn học chưa rời khỏi lớp cũng gật đầu phụ họa. Nhưng có vài người theo phe Trương Dũng lại thờ ơ đứng nhìn, thỉnh thoảng còn hừ lạnh vài lần tỏ ý xem thường.
“Cậu đừng sợ, bọn tớ tiễn cậu lên xe buýt!”
Diệp Minh Hi còn định lắc đầu, Lý Linh và mấy người khác đã kéo cậu ra ngoài. Bọn họ còn lo cậu sẽ lén chuồn mất rồi hiên ngang hi sinh, nên đã tóm chặt lấy cổ tay cậu không buông, khiến những chỗ vốn đã bầm tím của cậu lại đau nhói.
Không lâu sau, đoàn người đã đến cổng trường, chỉ cần đi một đoạn đường ngắn rồi rẽ thêm một cái ngoặt, mất 5 phút là có thể tới được bến xe buýt. Đội quân bảo vệ ai ai cũng lấy ra mấy thứ như ô, gậy cầm chặt trong tay, quét mắt nhìn tứ phía như máy ra-đa, quyết tâm ngăn cản Trương Dũng tập kích!
Thế nhưng Diệp Minh Hi và Lý Linh lại không biết, lúc này Trương Dũng đã đứng trong bụi cây gần bến xe ôm cây đợi thỏ. Chỉ cần Diệp Minh Hi vừa xuất hiện ở chỗ rẽ, người của cậu ta sẽ lập tức xông ra theo như kế hoạch, đánh cho họ không kịp trở tay, bắt sống tên tiểu tử kia!
“Anh Dũng, anh em đều chuẩn bị xong rồi.”
Trương Dũng thấy người tới thì khẽ cau mày, “Chú ý, mục tiêu của chúng ta là Diệp Minh Hi, đừng làm người khác bị thương.” Nói xong thì chỉ chỉ về phía ngoài bụi cỏ, để tất cả mọi người tập trung chú ý động tĩnh bên ngoài.
Vài tên trinh sát giả vờ làm học sinh bình thường đứng chờ sẵn, thấy một vòng tròn hình người ở chỗ rẽ đang chậm chạp di chuyển, lập tức lặng lẽ ra hiệu với anh em trong bụi cỏ. Mấy người bọn họ lập tức nín thở chờ đợi, vài tên chưa có kinh nghiệm đánh đ.ấ.m chảy đầy mồ hôi trong tay, thậm chí còn khiến cho gậy sắt trở nên trơn tuột.
Thấy vẻ nôn nóng liên tục lau tay lên quần của bọn họ, Trương Dũng nhíu mày đưa mắt nhìn một lượt. Cậu ta giơ bàn tay phải cũng đang cầm gậy sắt của mình khua khua trong không trung, phát ra tiếng soàn soạt, sau đó lại quay gậy sắt vài vòng trên ngón tay. Chỉ nghe bụp một phát chiếc gậy đã dễ dàng cắm sâu vào trong đất.
Đám đàn em thấy thủ lĩnh của mình ung dung như vậy, giống như thắng lợi trong tầm tay. Lòng tin lập tức tăng lên, vội vàng chỉnh đốn lại tinh thần, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chỗ rẽ.
Mấy tên trinh sát kia vô cùng khẩn trương, mắt thấy đội quân vòng tròn ngày càng tiến gần, tim bọn họ cũng đập ngày càng nhanh. Phải biết là chỉ cần một động tác, các anh em sẽ lập tức lao ra hết. Nếu động tác quá nhanh, để mục tiêu tẩu thoát thành công, tất cả bố trí đều thành công dã tràng. Còn nếu động tác quá chậm sẽ làm mất đi thời cơ, đội quân vòng tròn kia không phải loại dễ đối phó, khó tránh khỏi xảy ra một trận đại chiến.