“Mẹ, con đã bảo mẹ đừng quản chuyện của con nữa rồi mà? Lúc trước bắt con đi xem mắt cũng coi như xong đi, giờ lại còn muốn con làm loại chuyện phi công trẻ lái máy bay bà già này sao?! Thật là, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.”
Chung Mạn vừa rống to vào điện thoại, vừa bực tức đá văng dép ra xa. Lửa giận khó tiêu, cô vào phòng bếp, mở lon bia rồi uống ừng ực một ngụm lớn. Uống xong, cô hét “A” một hơi dài, lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút. Cô xoay người lấy chân đá vào cửa tủ lạnh để đóng lại.
Mẹ cô cứ như đang đánh nhau với Đường Tăng, còn đang không ngừng trách mắng ở đầu dây bên kia: “Con bé này nói năng kiểu gì vậy. Phụ nữ dù có cố gắng đến đâu, cuối cùng vẫn phải tìm được một người đàn ông cho mình. Lúc nào cũng kêu không cho con học. Giờ thì giỏi rồi, chạy đến thành phố X xa xôi học đại học, học xong thì sao đây? Có nhà không thèm về, bảo kết hôn cũng không. Nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, còn không phải là thay đàn ông đi làm cả đời hay sao?! Dù thế nào, phụ nữ vẫn nên tìm một người để gả mới thật sự…”
“Ngừng!” Biết đề tài nói mãi không dứt kia lại sắp bắt đầu, Chung Mạn vội vàng cắt đứt tràng tụng kinh của bà Chung, nói sang chuyện khác. “Mẹ, mẹ bảo ai muốn đến thành phố X cơ?”
“Không phải là con trai của em trai của vợ của anh trai của chị dâu của con đấy sao? Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Tuổi còn nhỏ mà ba mẹ đều mất đi trong một vụ tai nạn giao thông, họ hàng cũng không có ai chịu đem nó về nuôi. Cuối cùng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đông ở một tháng, tây ở nửa tháng, nay đây mai đó. Dạo gần đây nó còn bị đuổi học, vợ của anh trai của chị dâu của con phải xoay sở mãi, tìm đủ mọi cách cũng chỉ có mỗi một trường học ở thành phố X nhận nó. Con nói xem, không phải rất trùng hợp sao?”
Đó chính xác là một sự trùng hợp nhưng mà là một sự trùng hợp c.h.ế.t tiệt! “Mẹ, mẹ bảo nó không những là một đứa nhỏ bị người ta ghét bỏ, mà còn là một đứa nhỏ bị đuổi học nữa sao?!” Chung Mạn quả thực muốn bất tỉnh ngay lập tức. “Đứa trẻ như vậy mà mẹ còn muốn cho nó tới ở cùng con sao?!”
“Nó mồ côi cha mẹ, ở trường học bị bắt nạt nên mới đánh lại, không ngờ nhà trường lại đuổi học nó. Thật không có tình người mà. Huống chi đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một đứa trẻ con thôi, con sợ cái gì?”
Chung Mạn gào thét trong im lặng. Mẹ cô đương nhiên không sợ rồi, người thu lưu nó đâu phải mẹ cô! Căn hộ này là do cô tự trả tiền thuê, tại sao cô phải thu nhận một đứa nhỏ không nơi nương tựa chứ, sh*t!
“Mẹ, đây không phải là vấn đề tuổi tác…”
“Chuyện này mẹ đồng ý với chị dâu con rồi. Chẳng lẽ bây giờ con muốn mẹ đi nói với nó là không được à?” Bà Chung cũng tức giận. Bà đã vỗ n.g.ự.c vô cùng chắc chắn, sao có thể để mất mặt được chứ?
“Chuyện này con có nói gì cũng…”
“Đúng rồi, mẹ đã nói cho con biết chuyện công ty bảo hiểm của ba mẹ thằng bé mỗi tháng đều cung cấp chi phí chăm sóc cho nó chưa?”
Chung Mạn đang thiếu tiền đến phát điên, vừa nghe thấy vậy lập tức ngừng chê bai, vội hỏi: “Phí chăm sóc? Bao nhiêu?”
“Một tháng khoảng hai ngàn. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít.”
Hai ngàn?! Nếu mỗi tháng có thêm hai ngàn, cô không phải lo chuyện tiền nhà nữa. Lương tháng của cô có bốn ngàn có thể dùng ba ngàn để tiêu dùng. Cuối sách cô muốn mua từ rất lâu, cả đồ trang điểm cũng không cần tiết kiệm dè sẻn nữa!
Mẹ hiểu con gái nhất. Bà Chung thấy con mình im lặng không nói liền nhân cơ hội ra tay rèn sắt khi còn nóng: “Đúng không, hai ngàn cũng không ít, tính ra bằng một phần tiền lương của con rồi còn gì…”
“Chậm đã, nếu tốt đẹp như vậy, sao không có ai chịu nhận nó chứ?” Chung Mạn dù có thiếu tiền cũng không phải đứa ngốc. Sao chuyện tốt như vậy lại rơi đến trên đầu cô chứ?
“Không phải đã nói không có trường nào ở đây nhận nó sao? Nếu không phải vì vậy, thân thích nhà nó sao lại cho nó đến thành phố X được chứ?” Bà Chung chợt thở dài, giọng nói mềm nhũn. “Nếu con không thích, mẹ đành phải từ chối vậy…”
“Chờ chút! Thực ra chỗ này của con cũng có thể ở, chỉ là…” Cô còn đang muốn nói gì nữa nhưng đã bị bà Chung nhanh chóng chặn lại. “Được! Con mau chuẩn bị phòng đi. Chín giờ sáng mai đến nhà ga thành phố X đón người! Cứ như vậy nhé, bye bye!”
Nghe thấy mẹ đang định tắt máy, Chung Mạn lập tức hét lớn: “Ít nhất mẹ cũng phải cho con biết tên nó chứ!”
“Diệp, Diệp gì nhỉ?” Bà Chung che lại điện thoại, quay sang hỏi bạn mình rồi mới quay lại nói với cô: “Tên là Diệp Minh Hi, con không biết à?“
Chết tiệt, làm sao con biết được. Căn bản mẹ còn chưa nói cho con biết mà! Chung Mạn còn muốn hỏi cặn kẽ thêm nhưng dường như mẹ sợ cô đổi ý, nhanh chóng cúp máy. Chung Mạn bất đắc dĩ tắt điện thoại, ngả người nằm xuống ghế sofa. Cô vừa xoa nắn gối ôm, vừa nghĩ thầm: Mặc dù không thích trong nhà có thêm một thằng nhóc con, nhưng vì hai ngàn… Mình nhịn!