Chu Trừng như có điều suy nghĩ, gật đầu, dường như đã nghe lọt tai những lời nói này.
Câu nói "Thành thật với nhau" này thật sự đã đ.â.m trúng một nơi bí ẩn nào đó trong lòng cậu ấy.
Nguyễn Khê cũng không hề thả lỏng chút nào.
Vốn cho rằng không cần bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu nhanh như vậy, xem ra, cô vẫn là không thể phớt lờ rồi, lúc nào cũng phải cảnh giác.
Chu Trừng càng tốt thì cô lại càng không chấp nhận dễ dàng buông tha cho mục tiêu này. Dù sao người thích hợp với cô giống như Chu Trừng có lẽ cả đời này i này cũng rất khó gặp được người thứ hai.
Nguyễn Khê cười cười, nói tiếp: "Đáng tiếc bây giờ chúng ta không có thời gian. Lần sau có cơ hội, anh có thể giới thiệu người bạn đó cho em làm quen. Em thấy bạn bè chung của em và anh chẳng được bao nhiêu người cả."
Chu Trừng nghe vậy thì gật đầu, mỉm cười: "Được.”
Nói mãi nói mãi thì đã đi đến cửa tiệm kia, Chu Trùng nói với chú Lưu tài xế: "Chú đi về trước đi. Bên này rất thuận tiện bắt xe. Tụi con ăn xong sẽ đón xe về thẳng trường học."
Công việc làm ăn của tiệm lẩu cá này rất tốt. Cậu ấy đã sớm gọi điện thoại đặt trước, được nhân viên phục vụ đưa đến vị trí gần cửa sổ.
Hai người chọn cá sốt cà chua và canh chua cá. Hai nồi làm một. Người ở thành phố này rất thích ăn uống, cũng sẵn sàng tiêu tiền vào phương diện này. Việc làm ăn của tiệm này tốt thì có nghĩa là hương vị chắc chắn sẽ không tệ. Dù sao thì người dân của thành phố này thích ăn uống, cũng rất kén cá chọn canh đối với thức ăn ngon.
Chu Trừng là một nam sinh cao lớn. Canh chua cá và cá sốt cà đều rất đưa cơm. Cậu ấy ăn một hơi hai chén cơm.
Cá sốt cà chua rất hợp với khẩu vị của Nguyễn Khê, khẩu vị cũng không nặng, cộng thêm việc cùng ăn cơm với Chu Trừng, tâm trạng của cô không tệ, cũng ăn nguyên một chén cơm.
Ở cùng nhau giống như học, đề tài nói chuyện thật sự có hạn. Dù sao trong quá khứ chỉ là bạn học bình thường, mặc dù gần đây quan hệ nảy sinh thay đổi, nhưng cơ hội ở chung cũng không nhiều, may mà Nguyễn Khế biết tìm chủ đề, Chu Trừng muốn trò chuyện với cổ, đĩ nhiên cũng sẽ không tẻ nhạt.
"Cuối tuần lại muốn giảm nhiệt độ rồi. Thời tiết này lạnh lên, anh đoán cũng không thể mỗi ngày chạy xe đạp đi học rồi." Chu Trừng nhìn cô một cái: "Mỗi ngày, tài xế sẽ đưa đón anh đi học và tan học. Anh nghe nói xe buýt đi đến trường học của chúng ta hằng ngày đều có rất nhiều người, cũng rất khó đợi xe. Nhà em ở gần trường học, bình thường lúc đợi em lên xe thì trên xe đã chật ních người rồi. Anh nghĩ hay là thế này đi. Nếu như em đồng ý, mỗi ngày anh sẽ kêu tài xế đi vòng một đoạn, đến nhà đón em, thế nào?"
Đề nghị này vô cùng quan tâm, cũng rất chu đáo.
Nếu như không có đoạn đối thoại trên xe lúc nãy thì chắc chắn Nguyễn Khê sẽ thật sự rất vui vẻ, vì sự cẩn thận của Chu Trừng dành cho cô.
Chỉ là, bây giờ nghe thấy những lời này, Nguyễn Khê không kìm chế được lại suy nghĩ. Đây có phải lại là ý kiến mà vị nữ quân sư kia đưa ấy không?
Thẳng thắn mà nói, loại cảm giác này thật sự quá không tốt, cũng quá khó chịu. Cô không chấp nhận mỗi lần Chu Trừng đối xử tốt với cỗ thì trong đầu đều sẽ có sự nghi ngờ vô căn cứ như thế này.
Bây giờ, Nguyễn Khê tình nguyện Chu Trừng thật sự có người yêu cũ. Sở dĩ kêu là người yêu cũ chính là vì đã chia tay, không còn liên quan gì. Dù sao đối với phần lớn thẳng nam mà nói, có thể đi đến tình trạng chia tay thì chứng tỏ rằng tình cảm đã hao mòn không còn lại gì rồi.
Người yêu cũ cũng không đủ để gây ra sợ hãi.
Bây giờ... Ha ha.
Nhưng mà Nguyễn Khê sẽ không bộc phát tâm trạng tiêu cực lên người của Chu Trừng. Mặc kệ là đề nghị của nữ quân sư kia, hay là suy nghĩ của chính cậu ấy, chuyện này đối với cô mà nói đều không phải là chuyện xấu. Bây giờ, cô hoàn toàn thật sự cần ở chung nhiều hơn với Chú Trừng, bồi dưỡng tình cảm.
"Như thế sẽ không phiền phức quá chứ?" Nguyễn Khê chần chờ, hỏi: "Bây giờ học tập đang gấp rút như vậy, có thể thể nghỉ ngơi nhiều một chút thì cứ nghỉ ngơi. Em không muốn anh chạy tới chạy lui như vậy, quá cực khổ."
Chu Trừng nói: "Không đâu, cũng chỉ là đi đường vòng thôi mà."
Lúc này, Nguyễn Khê mới gật đầu: "Vậy thì được."
Nghe thấy Nguyễn Khê đồng ý chuyện này, trong lòng của Chu Trừng cũng yên tâm hơn nhiều. Nghĩ đến chuyện Tiêu Toàn nói, nghĩ đến chuyện nhỏ nói mỗi ngày Giang Dịch Hàn đều dùng bữa trưa và bữa tối tại nhà cô, trong lòng cậu ấy lại có chút bực bội, suy nghĩ, rồi nói tiếp: "Còn có một chuyện muốn bàn bạc với em một chút. Bây giờ, buổi trưa anh không muốn quay về về nhà nhà ăn cơm lắm. Một mình ăn cơm thì không có gì thú vị. Anh muốn buổi trưa cùng dùng cơm trưa với em, ăn ở nhà ăn, hoặc là ra ngoài ăn đều được.”