Lục Vân Triết, bạn cùng bàn đáng tin cậy của Chu Trừng, biết mình nói sai nên phải kịp thời cứu vãn, vội vàng nói: "Cậu cứ yên tâm, tớ rất hiểu Chu Trừng, cậu ấy vô cùng chân thành cũng rất một lòng một dạ, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện không biết xấu hổ."
Nguyễn Khê bị lời này chọc cười, nhìn thấy cô cười, trái tim Chu Trừng cũng nhẹ nhõm.
Tổng Gia Kỳ vẫn không nói gì, ngẩng đầu nhìn đôi tình nhân này một cái, không khỏi thở dài trong lòng: Chu Trừng cũng không phải không tốt, cũng chân thành, không thay lòng dõi dạ. Nếu không có sự so sánh rõ rệt.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Khê cũng không chủ động đi rửa chén, Chu Trừng nói cứ để vậy là được rồi, trong nhà có máy rửa chén, hơn nữa ngày mai dì cũng sẽ đến, để dì dọn dẹp là được.
“Cũng muộn rồi, tớ muốn về nhà." nhà." Nguyễn Khê nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua tám giờ nên liền nói: “Lần sau rảnh rỗi chúng ta lại tụ tập đi, ngày mai còn phải tự học buổi sáng."
Chu Trừng còn muốn ở cùng Nguyễn Khê thêm một lát: “Nhà em và nhà Lục Vân Triết không cùng đường, hay là để tài xế đưa cậu ấy về trước, lát nữa đưa em về sau?"
Đương nhiên Nguyễn Khê muốn ở một mình với Chu Trừng nhưng cô càng lo Tống Gia Kỳ sẽ ở đây, ba người có vẻ sẽ càng xấu hổ nên đang chần chờ, Tống Gia Kỳ - người vẫn luôn không nói gì, chủ động nói: “Để tài xế nhà cậu đưa Lục Vân Triết về, tớ đưa Nguyễn Khê về, trong khoảng thời gian qua cũng không có ai nói chuyện phiếm với tớ, thật vất vả mới gặp được một người nói nói chuyện được... Nguyễn Khê,
cậu nói xem vậy có được không?" Cô có thể nói không được hay không?
Nguyễn Khê cũng muốn xem Tổng Gia Kỳ còn có thể nói gì nữa nên chỉ có thể đáp: "Được. Vậy thì làm phiền cậu."
Chu Trừng nhíu mày, nhưng Nguyễn Khê đã đồng ý, cậu ấy cũng không có tư cách thay cô từ chối. “Về đến nhà thì call video cho tớ." Chu Trừng nói với Nguyễn Khê.
Lục Vân Triết xoa xoa cánh tay: "Hai người cũng quá nhàm chán rồi đó, hầu như ngày nào cũng gặp nhau mà buổi tối tối về nhà còn call video."
Tài xế nhà họ Tống là một người phụ nữ trung niên, cũng không nói nhiều, Tổng Gia Kỳ và Nguyễn Khê ngồi ở ghế sau, tuy rằng tính cách cô ta không thích làm thân nhưng bởi vì trước kia trong lòng cô ta thích nhân vật Nguyễn Khê, hơn nữa biểu hiện hiện tại của Nguyễn Khê còn tốt hơn so với trong tiểu thuyết nên cô ta cũng chủ động tìm đề tài.
“Những gì tôi nói trong phòng bếp ngày hôm nay thực ra cũng không có ác ý.” Đương nhiên Tổng Gia Kỳ biết Nguyễn Khê sẽ để ý cầu nói kia của cô ta: “Có lẽ bây giờ ở cậu nghe sẽ rất chói tai nhưng tôi nghĩ sau này cậu sẽ hiểu được những gì tôi nói đều là sự thật."
Hiện tại Chu Trừng cũng không có ở đây, Nguyễn Khê cũng không cần phải nhường nhịn, cô cười hỏi: "Cho nên, có phải cậu muốn cho tôi một ít lời khuyên không?"
"Cũng không phải." Tổng Gia Kỳ lắc đầu: “Chỉ là tôi còn do dự một
chuyện." "Chuyện gì?"
Cuộc đối thoại giữa hai người thật sự đã xen lẫn ý đối chọi gay gắt, chẳng qua Tổng Gia Kỳ không cảm giác được, thậm chí cô ta cũng không cảm giác được Nguyễn Khê không thích mình.
Tống Gia Kỳ đặt hai tay lên đầu gối: "Có nên để cậu nhìn rõ một số sự thật trước.
“Sự thật là cậu cho rằng Chu Trừng không thích tôi đến vậy sao?" Nguyễn Khê mỉm cười: "Thật ra loại chuyện tình cảm này phải là người trong cuộc mới có thể hiểu được. Chu Trừng có thích tôi hay không, thích tôi sâu đậm như thế nào, tôi sẽ tự dùng mắt nhìn. Gia Kỳ, tôi i muốn n nói là, chỉ cần không phải là người trong cuộc thì trong bất kỳ giai đoạn tình cảm nào đều là người ngoài cuộc, có đôi khi người ngoài cuộc cho rằng mình nhìn rõ hơn người trong cuộc, không phải có một câu nói như thế này sao, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?"
Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Tổng Gia Kỳ, đột nhiên cười càng vui vẻ: “Người nói ra những lời này có lẽ cũng không biết, người trong cuộc là bằng lòng u mê, người ngoài cuộc tự cho là đúng, có thể là ảo
tưởng không có cơ sở?" Tổng Gia Kỳ che n.g.ự.c theo bản năng.
Trong sách chỉ nói Nguyễn Khê sinh ra cực xinh đẹp nhưng không miêu tả cụ thể cô đẹp đến vậy!
Thân là một người cuồng sắc đẹp, cô ta đã quên đi ý định ban đầu là “tuyệt đối không xen vào cốt truyện, tuyệt đối không thay đổi cốt truyện".
"Quá sâu sắc rồi." Tống Gia Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Chờ sau này đi, sau này rảnh rỗi, cậu cũng có hứng thú rồi thì tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, có được không?"
Nguyễn Khê cười cười: "Tôi không phải là người thích nghe chuyện xưa."
Tổng Gia Kỳ chớp chớp mắt: "Có lẽ câu sẽ hứng thú thú với câu chuyện này. Như vậy đi. đi." Cô ta dừng một chút: “Ngày nào đó cậu và Chu Trứng chia tay, tôi sẽ kể chuyện xưa cho cậu nghe.
Mẹ kiếp.
Nguyễn Khê nhẹ nhàng mắng một câu ở trong lòng.
Cô cảm thấy cô gái này thật sự đang kiếm chuyện chọc chửi.