“Không biết chị đã ngủ chưa.”
Cô ấy cố ý làm vậy.
Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành nhìn nhau, tự giác tách ra.
Lộ Niên Niên còn đang lẩm bẩm:
“Chắc sếp Bùi còn trong phòng bệnh.”
Cô còn tự lẩm bẩm vài câu, sau đó Lộ Tuệ Tuệ nghe giọng nói trong trẻo của Hứa Lễ:
“Ừ.”
Lộ Niên Niên: “...”
Quá chán.
Sao hồi đó cô ấy lại để ý Hứa Lễ vậy?
Hứa Lễ không biết trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, anh ta chỉ biết Bùi Chi Hành có mặt hay vắng mặt thì cũng không liên quan gì đến anh ta, thậm chí anh ta còn hy vọng được đi dạo với Lộ Tuệ Tuệ nhiều hơn.
Thời tiết bây giờ rất thoải mái, buổi tối rất thích hợp đi dạo trong sân bệnh viện.
Trong nháy mắt, bốn người chạm mặt rồi rời đi.
“Chị.”
Lộ Niên Niên vừa thấy Lộ Tuệ Tuệ đã kích động ngay, mặc dù họ chỉ mới không gặp nhau hơn nửa giờ:
“Tối nay chị thấy thế nào?”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy, vui vẻ nói:
“Cũng được.”
Lộ Niên Niên thở phào nhẹ nhõm:
“Khi nào chúng ta mới xuất viện?”
“Ngày mốt chị kiểm tra lại, mọi thứ ổn định thì sẽ xuất viện.”
Mắt Lộ Niên Niên sáng lên, thở dài nói:
“Em rất muốn xuất viện.”
Đồ ăn ở bệnh viện nhạt nhẽo, vô vị.
Mỗi ngày dì Dương và dì Trần cố gắng làm những món bổ sung cho họ nhưng thực sự mùi vị không ngon.
Chưa kể Lộ Niên Niên hay thèm ăn, cả Lộ Tuệ Tuệ cũng thèm ăn.
Hai chị em đều mong được xuất viện.
Bùi Chi Hành và Hứa Lễ nghe cũng không nói gì.
Lộ Niên Niên nói mấy câu, chợt chú ý tới những người còn chưa rời đi. Cô ấy ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ hỏi:
"Sao cậu chưa đi nữa?"
Hứa Lễ: “…”
Anh ta cau mày nhìn Lộ Niên Niên, do dự.
Anh ta muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành đang đứng bên cạnh.
Suy nghĩ hồi lâu, Hứa Lễ đành nói:
“Đi đây.”
Giờ Lộ Niên Niên giờ mới nhận ra lời nói của mình hơi tổn thương người ta.
Cô mím môi dưới, mơ hồ nói:
"Ừm, cậu về cẩn thận."
Hứa Lễ ngẩn người, mặt mày giãn ra, trầm giọng nói:
“Tôi biết rồi.”
“…”
Sau khi Hứa Lễ rời đi, Lộ Niên Niên quay đầu nhìn hai khán giả bên cạnh.
Bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt nói:
“Sếp Bùi, cũng đến lúc anh nên về rồi.”
Bùi Chi Hành: “...”
Lộ Tuệ Tuệ cười nói:
“Em với Niên Niên ở đây không có vấn đề gì, hơn nữa còn có hộ lý nữa.”
Họ thuê hộ lý nhưng tiếc thay khi có Bùi Chi Hành ở đây hầu như không cần nhờ đến hộ lý. Hơn nữa, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên chỉ bị chấn động não nhẹ, trầy xước một chút, không có vết thương lớn, có nhiều việc họ có thể tự xử lý được.
Bùi Chi Hành nhìn cô chằm chằm, gật đầu nói:
“Vậy anh về trước, sáng mai em muốn ăn gì?”
Lộ Tuệ Tuệ còn chưa kịp lên tiếng, Lộ Niên Niên đã nói trước:
"Sếp Bùi, anh có thể nhờ dì Dương làm cho em một bát hoành thánh được không?”
Bùi Chi Hành: “...”
Lộ Tuệ Tuệ: “Em muốn ăn ít hoành thánh.”
Bùi Chi Hành có thể từ chối Lộ Niên Niên, nhưng anh không thể từ chối Lộ Tuệ Tuệ.
Anh nhéo nhéo tay Lộ Tuệ Tuệ dưới chăn, miễn cưỡng đồng ý:
“Anh biết rồi.”
Trước khi rời đi, Bùi Chi Hành còn dặn dò như bà già:
“Có chuyện gì thì gọi cho anh, bất cứ lúc nào.”
Lộ Tuệ Tuệ cong môi:
“Vâng.”
-
Nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, Lộ Tuệ Tuệ dời tầm mắt.
Vừa quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt Lộ Niên Niên.
Hai chị em nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ khó hiểu:
“Sao vậy?”
“Chị.”
Đột nhiên Lộ Tuệ Tuệ thở dài:
“Em ngưỡng mộ chị quá.”
Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, không biết nên cười hay khóc:
“ Em ngưỡng mộ gì?”
“Chuyện yêu đương.”
Lộ Niên Niên lẩm bẩm nói:
“Tuy rằng em vẫn thấy Bùi Chi Hành không xứng với chị, nhưng anh ấy thực sự rất tốt với chị.”
Điều quan trọng hơn là khi hai người ở cùng nhau, dù không làm gì cũng thấy rất ngọt ngào.
Có những lúc Lộ Tuệ Tuệ muốn gì đó nhưng cô chưa kịp nói thì Bùi Chi Hành đã biết. Rõ ràng hai người này bên nhau chưa bao lâu, dù bên nhau rồi nhưng phần lớn thời gian phải yêu xa, vậy mà giữa họ lại sự thấu hiểu khó diễn tả được.
Kiểu ăn ý ngầm, kiểu gắn kết tinh thần này là điều Lộ Niên Niên ngưỡng mộ.
Lộ Tuệ Tuệ mỉm cười:
“Do em thiên vị chị hơn.”
Lộ Niên Niên ậm ừ:
“Đối với em mà nói, không có ai xứng với chị cả. Sếp Bùi chỉ có thể miễn cưỡng làm anh rể của em thôi.”
Dù sao chị gái cô ấy là người giỏi nhất thế giới này.
Lộ Tuệ Tuệ bị cô ấy chọc cười, suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Bây giờ em và Hứa Lễ thế nào rồi?”
“Cái gì mà thế nào rồi?”
Lộ Niên Niên nói:
“Chúng em vừa là bạn học cũ, vừa là bạn mới.”
Nghe vậy, Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày:
“Là bạn học cũ thì chị hiểu, nhưng bạn mới là sao?”
“Hồi cấp ba chúng em không phải là bạn, bây giờ đã quen nhau nên thành bạn mới.”
Lộ Niên Niên nói một cách hợp tình hợp lý.