“Đừng từ chối mà, nhé?”
Cô làm nũng:
“Mấy ngày nay mỗi tối em chín giờ là đi ngủ, giống như heo vậy, em cũng mất liên lạc với thế giới luôn rồi.”
Sợ cô xem điện thoại lâu quá sẽ chóng mặt, Bùi Chi Hành vô cùng tuân thủ lời bác sĩ, hoàn toàn không đưa điện thoại cho cô.
Bùi Chi Hành nghe cô nói mà nghẹn.
Anh không nói nên lời, sờ xương chân mày:
“Quá đáng vậy hả?”
“Đúng đó.”
Lộ Tuệ Tuệ chu môi:
“Sếp Bùi.”
Cô nắm ngón tay Bùi Chi Hành chơi đùa:
“Được không?”
Bùi Chi Hành rũ mi, chăm chú nhìn những ngón tay ngọc của cô.
Thật ra ngón tay của Lộ Tuệ Tuệ cũng rất đẹp, trắng trẻo, thon dài, mềm như không xương.
Rõ ràng không phải người cuồng tay nhưng nhìn nó, không hiểu sao những suy nghĩ không lành mạnh lại xuất hiện trong đầu anh.
Bùi Chi Hành dời mắt, thầm mắng mình không phải người.
Anh ‘khụ’ một tiếng, mới lần nữa nhìn má cô.
“Chơi thì được.”
Bùi Chi Hành nhẹ nói:
“Mười phút thôi đó.”
Lộ Tuệ Tuệ miễn cưỡng đồng ý:
“Được thôi.”
Cô nói:
“Chỉ mười phút cũng được.”
Cô nhìn nhìn xung quanh:
“Sao Niên Niên còn chưa quay lại vậy?”
Lúc Lộ Tuệ Tuệ hỏi Bùi Chi Hành những chuyện kia, Hứa Lễ đã đến đây.
Lộ Niên Niên ồn ào nói phòng bệnh quá buồn chán, Hứa Lễ đẩy cô ấy ra ngoài hóng gió.
Nãy giờ cũng nửa tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại.
Nghe chuyện này, Bùi Chi Hành không lên tiếng.
Nói thật, anh hi vọng Hứa Lễ dẫn Lộ Niên Niên hóng gió cả đêm luôn.
Bỗng dưng, Lộ Tuệ Tuệ chú ý thấy biểu cảm anh thay đổi.
Cô đưa tay ra, chọt má Bùi Chi Hành:
“Sếp Bùi, có phải anh không thích em và Niên Niên ở chung phòng không?”
Bùi Chi Hành hơi khựng lại, nhìn cô:
“Em thấy sao?”
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:
“Em thấy anh không muốn.”
Bùi Chi Hành thản nhiên thừa nhận.
Quả thật là không muốn.
Lộ Niên Niên quá dính người.
Nhưng bạn gái anh là chị gái cuồng cưng chiều em gái, trong mọi việc em gái là lớn nhất.
Dù đã buồn ngủ mắt díp lại rồi, cô vẫn sẽ rầm rì trả lời câu hỏi của Lộ Niên Niên.
Ban ngày, Bùi Chi Hành thường ở đây trông nom, Lộ Tuệ Tuệ còn yêu cầu Bùi Chi Hành, nhờ anh rửa trái cây cho Lộ Niên Niên, nhờ anh rót nước cho Lộ Niên Niên, vâng vâng.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào mắt anh, thắc mắc không thôi:
“Tại sao vậy, anh không thích Lộ Niên Niên thật à?”
“Không phải không thích.”
Bùi Chi Hành nói:
“Em ấy ở đây không tiện.”
Ban ngày anh ở đây trông nom, nhưng buổi tối vì Lộ Niên Niên ở đây, Bùi Chi Hành không thể ngủ lại phòng họ.
Lộ Tuệ Tuệ còn chút di chứng sau chấn thương não nên nhất thời chưa phản ứng lại được:
“Không tiện chỗ nào?”
Bùi Chi Hành im lặng vài giây, dưới cái nhìn của Lộ Tuệ Tuệ, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, anh không nhịn nữa, mút mát môi cô, giọng khàn khàn nói:
“Đã hiểu chưa?”
“…”
Trong phòng bệnh tĩnh lặng.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, lòng cô khẽ d.a.o động.
Cô không phải thẳng nữ nên đương nhiên hiểu ý Bùi Chi Hành.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày anh ở bệnh viện với cô.
Buổi tối anh sẽ đợi cô ngủ, đảm bảo cô không có nhu cầu gì rồi mới lặng lẽ rời đi.
Mỗi buổi sáng khi Lộ Tuệ Tuệ thức dậy thì Bùi Chi Hành đã quay lại.
Nếu không phải cô biết anh ngủ gần bệnh viện, suýt chút nữa Lộ Tuệ Tuệ tưởng rằng cả đêm anh không hề rời đi.
Cũng giống như chính cô, người đàn ông này cũng là lần đầu yêu một người, anh không biết nhiều chiêu trò, cũng không thường xuyên nói những lời ngon ngọt nhưng Lộ Tuệ Tuệ biết anh yêu cô nhiều thế nào.
Bùi Chi Hành cụp mắt, nhìn mặt cô trầm tư, không nhịn được lại sờ lên môi cô.
“Em đang nghĩ gì đó?”
Lộ Tuệ Tuệ giơ tay lên, vòng qua cổ anh, nhỏ giọng nói:
“Em sẽ ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.”
Bùi Chi Hành ngẩn ra.
Lộ Tuệ Tuệ chủ động cọ đôi môi mềm mại lên cằm anh, đối diện với con ngươi sâu thẳm của Bùi Chi Hành, cô ngại ngùng mím môi dưới nói:
“Em… muốn tách khỏi Niên Niên.”
Bùi Chi Hành: “Sau đó thì sao?”
Lộ Tuệ Tuệ hơi nghẹn họng, nghi ngờ anh cố tình hỏi.
Cô đã nói rõ vậy rồi mà còn hỏi?
Hai người im lặng nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ mơ hồ nói:
“Sau đó quay lại đoàn phim.”
Cô vẫn còn những cảnh quay ở trấn Khê Thủy, vì gần đây cô nhập viện nên Khổng Nghị Nhiên đã sắp xếp quay cảnh của Dụ Hạ trước. Sau khi bị cưỡng hiếp, cô bị bố mẹ nhốt trong nhà. Khi ở một mình, cô kiên quyết tìm cách gọi cảnh sát và kháng cáo lệnh bắt giữ.
Đáng tiếc đối phương một tay che trời ở trấn Khê Thủy, còn cô lẻ loi, không ai giúp đỡ.
Lúc này, cô gặp Phùng Diễm, người cũng đang khốn đốn như cô.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, khiến những người làm tổn thương họ phải nhận trừng phạt xứng đáng.
Bùi Chi Hành: “...”
Anh nhịn không được, vỗ nhẹ vào trán Lộ Tuệ Tuệ:
“Em chỉ muốn nói với anh chuyện này thôi à?”
Lộ Tuệ Tuệ hơi xấu hổ, đang định nói thì nghe tiếng Lộ Niên Niên ngoài hành lang: