Thẩm Minh Lãng nhìn cô với vẻ chán ghét: "Đừng tưởng tham gia một chương trình giải trí là ghê gớm lắm! Cả đời cô cũng không theo kịp bước chân của tôi đâu!"
Khương Thất Ngư nhún vai: "Đúng vậy! Cỏ trên mộ anh đã cao một mét rồi mà tôi vẫn còn đang nhảy múa ở quảng trường đây này!"
Thẩm Minh Lãng sợ ngớ người, từ bao giờ Khương Thất Ngư lại biết ăn nói thế này?
Anh ta nhìn chằm chằm vào Khương Thất Ngư: "Chắc chắn cô không phải là Khương Thất Ngư! Cô là ai?"
Khương Thất Ngư: "Tôi là Từ Tuấn Đại (nghẹn ngào)."
Thẩm Minh Lãng: "..."
Hệ thống: "Đinh! Có drama!"
"Thẩm Minh Lãng cố tình tạo hình tượng đàn ông cứng rắn, nhưng thực ra anh ta thích mặc đồ nữ nhất! Đặc biệt là đồ lót ren phụ nữ!"
Khương Thất Ngư: "Eo ôi~ Ghê tởm quá~"
Hệ thống: "Nói chuyện đàng hoàng đi!"
Khi Khương Thất Ngư đến văn phòng của Lý Lâm, cô nàng ngồi phịch xuống ghế sofa, cố tình giả giọng the thé để trêu chọc cô ấy: "Chị Lâm ơi~ Em đến rồi đây! Mấy ngày không gặp, chị có nhớ em không nào ~"
Lý Lâm cầm ly nước đi đến trước mặt Khương Thất Ngư, chấm ngón tay vào nước rồi vẩy lên người cô, nghiêm nghị nói: "Mặc kệ mi là ai, mau mau rời khỏi thân xác Khương Thất Ngư ngay!"
Khương Thất Ngư: "..."
"Đây là vài kịch bản phim, cô xem thử đi. Có vai bà già bảy mươi tuổi, có vai ông chú năm mươi tuổi, còn cái này thì đúng bản sắc biểu diễn của cô luôn, vai đám mây đấy."
Khương Thất Ngư đảo mắt: "Không có vai nào tử tế hơn sao? Chị Lâm à, cô nhìn lại mấy tài nguyên cô lấy được gần đây toàn hàng gì không đi?"
Lý Lâm nghe vậy thì nhíu mày: "Nhưng cô chưa từng đóng phim mà, những vai này để cô tập tành đó."
Khương Thất Ngư bĩu môi: "Chị Lâm à! Yêu đương với sếp công ty là điều cấm kỵ lớn nhất khi đi làm đấy! Cô có biết không?"
Lý Lâm giật thót tim, vội cúi đầu: "Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu!"
Khương Thất Ngư chỉ thẳng vào mũi cô ấy: "Người ta yêu đương thì được cưng như công chúa, còn cô yêu đương thì bị huấn luyện thành ninja với thám tử lừng danh Conan! Rồi còn mắng tôi toàn cắm đầu vào tình yêu, đến lượt cô thì bảo anh ta khác biệt!"
Lý Lâm: "..."
Sếp của công ty theo đuổi cô ấy đã lâu, cô ấy mới đồng ý gần đây thôi.
Làm sao cô ấy lại toàn cắm đầu vào tình yêu được!
Cô ấy có đưa cho sếp tiêu đồng nào đâu chứ?
Sếp còn nói muốn cưới cô ấy nữa mà!
Khương Thất Ngư: "Trương Kiến năm nay hơn năm mươi tuổi rồi, có tổng cộng ba con gái, ba con trai, cô định làm gì, cô cũng muốn sinh cho ông ta một đứa nữa, gộp thành bảy anh em hồ lô à?"
Lý Lâm phủ nhận: "Đâu có, anh ấy mới bốn mươi hai tuổi thôi, độc thân chưa con cơ mà?"
Khương Thất Ngư trợn mắt nhìn cô ấy: "Ông ta lừa cô đấy, trông ông ta trẻ vì hay đi căng da thôi! Sáu đứa con đều là con ngoài giá thú! Chẳng cho danh phận gì hết!"
Lý Lâm sửng sốt: "Thật vậy sao?"
Khương Thất Ngư lười biếng đáp: "Tôi là đại sư, tôi lừa cô làm gì? Chuyện Trương Kiến đổ mồ hôi hôm qua giải quyết xong chưa? Cô nói đi!"
Lý Lâm mở to mắt: "Hóa ra hôm qua cô đã biết là Trương Kiến rồi!"
Vấn đề của Trương Kiến đã được giải quyết, sáng nay gặp cô ấy còn nói cảm ơn em yêu nữa!
Khương Thất Ngư cầm quả táo trên bàn cắn một miếng: "Tôi còn biết sau khi hai người ở bên nhau, mấy tài nguyên công ty cho cô kém đi nhiều, nói hay ho là để cô rèn luyện nghệ sĩ, thực ra là ông ta đem những tài nguyên đáng ra dành cho cô cho một người đại diện khác rồi."
"Đừng hỏi tại sao, hỏi thì là vì người ta ở trên giường biết gọi bố, còn chị trên giường im lặng không nói gì."
Lý Lâm: "............."
Lý Lâm như bừng tỉnh sau khi bị mắng, lập tức chộp lấy cái ghế trong văn phòng rồi chạy đến phòng làm việc của sếp Trương Kiến.
Chẳng mấy chốc, có xe cứu thương đến dưới tòa nhà công ty.
Bởi vì đầu Trương Kiến bị đập vỡ, người bị Lý Lâm đè xuống đất đánh đến ngất xỉu.