Hoắc Diên Xuyên bước vào, trên người phảng phất mùi rượu nhàn nhạt. Là người khắc chế, anh không uống nhiều. Anh cho rằng đàn ông không nên mất kiểm soát bởi rượu. Mùi rượu hòa cùng hơi lạnh từ quần áo anh, vô tình tạo ra một mùi hương dễ chịu đến lạ.
Anh không bỏ lỡ ánh mắt của Khương Ngư. Nhìn cô, anh khẽ nhíu mày.
Trước khi kết hôn, Khương Ngư từng sống ở nhà họ Hoắc một thời gian. Anh biết cô gái này thích mình. Mỗi lần gặp, đôi mắt to tròn của cô đều sáng rực lên, như thể bên trong có những vì sao lấp lánh.
Dù cô gầy gò, làn da rám nắng và ngoại hình không nổi bật, nhưng ánh mắt cô luôn thu hút. Đó là đôi mắt trong sáng và tràn đầy hy vọng.
Lần đầu ông nội Hoắc nói hai người sẽ kết hôn, anh vẫn nhớ rõ niềm vui hiện lên trên gương mặt Khương Ngư.
Chính vì vậy, nghĩ đến những lời mình sắp nói, anh cảm thấy có chút không đành lòng. Nhưng anh vẫn mở lời, bởi đây là điều cần thiết.
"Tôi có chuyện muốn nói với cô," anh cất giọng trầm thấp.
"Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh," Khương Ngư bất ngờ lên tiếng cùng lúc.
Cả hai sững lại.
"Anh nói trước đi," Khương Ngư nhường.
"Cô nói trước đi," Hoắc Diên Xuyên cũng nhường.
Cuối cùng, anh quyết định mở lời trước.
"Cô biết đấy, tôi không thích cô. Tôi cũng không có tình cảm với cô. Trong mắt tôi, cô chỉ là cô bé hàng xóm được các trưởng bối định sẵn cho tôi. Chúng ta kết hôn vì lời hứa giữa hai nhà. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ thực hiện trách nhiệm của mình. Những thứ khác, tôi không thể cho cô. Cô hiểu chứ?"
Hoắc Diên Xuyên nói xong, im lặng nhìn Khương Ngư. Anh không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng cảm thấy cần phải nói rõ để cô gái này không sinh ra những hy vọng xa vời.
Ban đầu, anh nghĩ rằng Khương Ngư sẽ lộ vẻ mặt khổ sở hoặc thất vọng. Nhưng không, cô chỉ gật đầu, thậm chí còn khẽ thở dài như trút được gánh nặng.
"Anh nói đúng."
Câu trả lời của cô khiến anh thoáng ngạc nhiên, nhưng điều làm anh sững sờ chính là lời nói tiếp theo.
"Là tôi trèo cao anh. Chúng ta không hợp. Vậy nên, Hoắc Diên Xuyên, chúng ta ly hôn đi."
Đôi mắt vốn trầm tĩnh của Hoắc Diên Xuyên ánh lên tia kinh ngạc. Anh mơ hồ cảm thấy có chút khó chịu. Trong lòng anh, hôn nhân không phải trò đùa, còn cô gái này đang xem hôn nhân là gì?
"Cô vừa nói gì?" Anh hỏi, như không tin vào tai mình.
"Chúng ta ly hôn đi," Khương Ngư lặp lại, lần này giọng nói còn bình tĩnh hơn.
Nói ra những lời này, cô cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ, như thể đã tháo bỏ một gánh nặng lớn. Thậm chí, trên khuôn mặt cô còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hoắc Diên Xuyên, dù từng trải qua nhiều sóng to gió lớn, cũng không khỏi ngỡ ngàng trước thái độ của cô. Anh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Tại sao? Tôi cần một lý do."