Khi nhận khoản bồi thường khổng lồ, Khương Ngư lần đầu tiên cảm nhận mình trở thành một "tiểu phú bà". Số tiền Hoắc Diên Xuyên từng đưa, cô trả lại nhà họ Hoắc gấp nhiều lần, thậm chí không cần đích thân ra mặt.
Người nhà họ Hoắc từ đó biến mất khỏi cuộc sống của cô. Nhưng niềm vui không trọn vẹn. Vì làm việc quá sức, Khương Ngư đã không giữ được đứa con trong bụng – nỗi tiếc nuối lớn nhất cuộc đời cô.
Dù vậy, Khương Ngư không để mình chìm trong đau khổ. Những chuyện của kiếp trước, cô không muốn nghĩ thêm. Đời này, cô quyết tâm không bước chân vào vết xe đổ, sửa chữa sai lầm và để mọi thứ trở lại quỹ đạo ban đầu.
Khương Ngư nghĩ thầm, có lẽ ý nghĩa lớn nhất của việc trọng sinh chính là giúp cô sửa chữa sai lầm.
Nhưng vừa kết hôn đã muốn ly hôn, liệu ông cụ Hoắc có chấp nhận không? Sợ rằng ông sẽ cho rằng cô đang đùa giỡn với gia tộc Hoắc. Nghĩ đến đây, Khương Ngư cảm thấy đầu óc rối bời, vô thức cắn chặt môi dưới.
Khi Hoắc Diên Xuyên đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình – cô gái nông thôn mà anh bị buộc phải kết hôn – đang chau mày, cắn môi, trông đầy khổ não.
"Khương Ngư."
Không thấy cô phản ứng, Hoắc Diên Xuyên kiên nhẫn gọi lần nữa: "Khương Ngư."
Lúc này, Khương Ngư mới giật mình nhìn lên.
Thực ra, Hoắc Diên Xuyên không ghét bỏ cô, nhưng trong lòng anh luôn có chút kháng cự đối với cuộc hôn nhân này. Không phải vì anh đã có người trong lòng, mà là vì anh từng nghĩ nếu phải kết hôn, người đó sẽ là người anh quen biết, chứ không phải một cô gái xa lạ bất ngờ xuất hiện.
Tuy vậy, nhà họ Hoắc là gia đình giữ chữ tín. Trong số các cháu trai, anh là người thích hợp nhất để thực hiện hôn ước này. Đã kết hôn, anh tự nhủ mình phải có trách nhiệm với Khương Ngư.
Nhìn thấy Hoắc Diên Xuyên, Khương Ngư khựng lại. Cô từng nghĩ rằng nhiều năm qua, mình đã quên mất dáng vẻ của anh. Nhưng khi gặp lại, cô phát hiện trái tim vẫn rung động. Hoắc Diên Xuyên vẫn như trước, đẹp trai đến mức khiến người khác khó rời mắt.
Anh cao lớn, gầy gò, đôi mày kiếm sắc sảo, ánh mắt thâm trầm, sống mũi cao, làn da trắng mịn, đôi môi mỏng nhợt nhạt. Vừa uống rượu xong, đôi môi ấy trở nên hơi ướt, ánh lên dưới ánh sáng. Nhưng điều cuốn hút nhất chính là đôi mắt sâu thẳm, tựa như vực sâu có thể khiến người ta chìm đắm mãi không thôi.
Chính vì vậy, kiếp trước khi lần đầu gặp anh, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cũng chính vì vậy, cô đã mù quáng bám lấy anh suốt những năm dài đằng đẵng.
Nhưng khi nhớ đến đời trước – khoảnh khắc cô thấy anh đứng bên cạnh người phụ nữ khác, tay bế đứa trẻ năm sáu tuổi, cả ba trông như một gia đình hoàn hảo – trái tim cô như bị d.a.o cứa. Ánh mắt cô ngay lập tức lạnh lùng hơn.