Một ý nghĩ lướt qua khiến lòng anh càng thêm rối bời: cô nhóc năm nay mới mười tám tuổi, còn mình đã hai mươi ba. Dù đạt được vị trí đoàn trưởng ở tuổi này đã là điều đáng tự hào, nhưng liệu có phải mình hơi già so với cô ấy không.
Hoắc Duyên Xuyên cũng để ý thấy giỏ bánh trung thu trong tay chàng trai kia trông rất quen. Lẽ nào Khương Ngư vào thành phố là để tặng bánh cho người này? Tặng xong rồi lại cùng nhau đi mua sách sao? Ý nghĩ ấy khiến sắc mặt anh lập tức tối lại, hai người lính ngồi cạnh cũng không dám lên tiếng.
Một trong số họ do dự rồi lên tiếng:
"Đoàn trưởng, hay là chúng ta gọi chị dâu lên xe luôn, tiện thể đưa chị ấy về?"
Hoắc Duyên Xuyên thoáng định gật đầu, nhưng sau một lúc suy nghĩ, anh đổi ý:
"Không cần. Chuyến đi này là nhiệm vụ, không thể dùng xe quân đội vào việc riêng. Cô ấy tự về được."
Dừng một chút, anh bổ sung:
"Chuyện gặp được Khương Ngư hôm nay, không ai được nói với bất kỳ ai, hiểu chưa?"
"Rõ, thưa đoàn trưởng!"
Chiếc xe Jeep lao đi nhanh chóng. Khương Ngư, lúc này vẫn đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm Yến Đình trước hiệu sách, hoàn toàn không hay biết có một ánh mắt từng lặng lẽ dõi theo cô.
Trên đường về, lòng Hoắc Duyên Xuyên đầy trăn trở. Anh không thể ngăn mình nghĩ về chàng trai kia và nụ cười rạng rỡ của Khương Ngư. Sau này, liệu cô nhóc có kể cho anh nghe về người đó không?
Về đến nhà, Hoắc Duyên Xuyên không ngờ gặp ngay Khương Ngư. Cô vừa trở về, trên tay là túi sách vừa mua.
"Anh ở nhà rồi à? Tặng bánh trung thu xong hết rồi sao?" Khương Ngư ngạc nhiên hỏi.
"Ừ. Tặng hết rồi. Mọi người còn bảo tôi cảm ơn cô nữa." Hoắc Duyên Xuyên mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt thoáng dịu lại. Anh nói thật lòng. Với nhiều người, quà cáp không quan trọng bằng tấm lòng người tặng.
Trong lòng anh, cảm giác tự hào về cô nhóc này lại trỗi dậy. Cũng nhờ những món quà nhỏ của Khương Ngư mà anh có thêm cơ hội làm quen và gắn kết với đồng đội, cấp trên.
"Vậy thì tốt quá!" Khương Ngư cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong như ánh trăng rằm.
Nhìn nụ cười ấy, Hoắc Duyên Xuyên không khỏi sững sờ. Nhưng hình ảnh cô đứng trong hiệu sách với người kia lại ùa về, khiến lòng anh gợn sóng. Khoanh tay, anh cố giữ giọng bình tĩnh:
"Hôm nay có vẻ cô rất vui nhỉ?"
"Đúng thế, hôm nay là trung thu mà. Anh không vui sao?" Khương Ngư đáp lại, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Lời cô nói không có gì sai, nhưng đó không phải câu trả lời mà Hoắc Duyên Xuyên mong đợi. Anh liếc nhìn túi sách cô đang cầm, ánh mắt như dừng lại ở đó thật lâu. Cuối cùng, anh không nhịn được nữa, hỏi một cách thản nhiên nhưng lại hàm ý dò xét:
“Thứ cô đang cầm, là sách à?”