“Có gì đâu mà phiền! Cô còn mang bánh trung thu cho tôi nữa mà. Chúng ta là bạn bè, giúp nhau là chuyện đương nhiên.”
“Đúng vậy, chúng ta là bạn bè,” Khương Ngư mỉm cười. Trong lòng cô cảm thấy thật may mắn vì có được một người bạn nhiệt tình như vậy.
Cả hai nhanh chóng đến hiệu sách lớn nhất trong thành phố. Nơi đây không chỉ bán sách mà còn có khu vực đọc sách khá yên tĩnh. Khương Ngư nhờ Thẩm Yến Đình giúp chọn một vài cuốn sách và văn phòng phẩm cần thiết.
Khi hai người rời khỏi hiệu sách, Thẩm Yến Đình đột ngột nói:
“À, người nhà tôi muốn mời cô về nhà chơi đấy.”
“Tại sao vậy?” Khương Ngư bất giác ngạc nhiên.
“Không có gì đâu. Tôi chỉ kể với họ là mới quen một người bạn, nên mọi người muốn gặp cô thôi. Chị dâu hai của tôi còn nói xà phòng thơm cô làm dùng rất tốt, muốn mua thêm nữa.”
“Thật sao? Cảm ơn chị dâu hai của anh đã ủng hộ nhé. Nhưng hiện tại tôi hết xà phòng rồi, với cả tôi nghĩ cứ tùy tiện đến nhà anh thế này không hay lắm. Trung thu là dịp để cả nhà quây quần, tôi chỉ là người ngoài, e rằng không thích hợp.”
“Vậy thì... trở thành người nhà luôn đi,” Thẩm Yến Đình thầm nghĩ, nhưng anh không nói ra. Biết Khương Ngư đang ngầm từ chối, anh không tiếp tục ép buộc.
“Được rồi, vậy lần sau tôi mời, cô nhất định phải đến đấy.”
“Ừ, đến lúc đó hẵng nói,” Khương Ngư mỉm cười, nhưng không hứa chắc chắn.
Thẩm Yến Đình hơi thất vọng nhưng cũng không ép buộc thêm. Sau đó, hai người tạm biệt nhau.
Tuy nhiên, họ không hề biết, cảnh hai người trò chuyện thân mật trước cửa hiệu sách đã bị một người nhìn thấy – Hoắc Duyên Xuyên.
Hóa ra, Hoắc Duyên Xuyên vừa rời khỏi nhà thủ trưởng để làm nhiệm vụ, cần đến khu vực ngoài quân khu lấy vật liệu. Đi ngang qua đây, anh tình cờ bắt gặp Khương Ngư.
“Đoàn trưởng, kia chẳng phải là... chị dâu sao?” một người lính đi cùng anh thì thầm.
“Ừ,” Hoắc Duyên Xuyên đáp, ánh mắt vẫn không rời Khương Ngư.
“Chị dâu đi vào thành phố một mình à? Người kia là bạn của chị dâu sao?”
Người lính còn định hỏi thêm thì đồng đội bên cạnh vội kéo tay áo anh ta, dùng ánh mắt ra hiệu. Bộ anh không thấy sắc mặt đoàn trưởng đang lạnh đi sao?
Hoắc Duyên Xuyên không hiểu tại sao lòng mình lại có chút bứt rứt khó chịu. Khoảnh khắc nhìn thấy Khương Ngư đứng trong hiệu sách, hai tay ôm vài cuốn sách, mỉm cười dịu dàng với một chàng trai xa lạ, anh cảm giác không thoải mái lắm.
Anh chàng kia rõ ràng là học sinh của trường nào đó gần đây. Dáng vẻ cao ráo, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai toát lên khí chất thư sinh. Hoắc Duyên Xuyên, dù không muốn, cũng phải thừa nhận rằng, đứng cạnh Khương Ngư, hai người họ nhìn rất xứng đôi.