Tối nay Diệp Ninh không có buổi biểu diễn, cho nên đoàn văn công tan ca xong là trực tiếp đi thẳng về nhà.
Khi cô đi đến cửa nhà thì đã ngửi được mùi thức ăn thơm phức.
Cửa phòng khép hờ, mà mùi hương kia là từ trong nhà bay ra.
Là Cố Phong đã về.
Cô nhanh chóng nghĩ đến điểm này.
Cô mở cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy được bóng dáng của Cố Phong.
“Cô về vừa lúc, tôi vừa mới nấu cơm chiều xong. Đi rửa ta ăn cơm đi.” Cố Phong chủ động gọi cô.
Diệp Ninh có hơi sững sờ.
Từ lúc bọn họ từ quê về đến bây giờ cũng chỉ mới ăn cơm cùng nhau được hai lần.
“Các anh huấn luyện xong rồi hả?”
Dù sao thì lúc trước Cố Phong nói với cô là sẽ tập huấn chừng một tuần, tính thời gian thì hình như là còn chưa đến ngày.
Cố Phong khẽ “Ừ” một tiếng, cúi đầu bày chén đũa.
“Sao anh biết hôm nay tôi sẽ về sớm thế?” Diệp Ninh đầu tiên là nhìn thấy bốn món mặn một món canh trên bàn, sau đó lại nhìn túi hành lý đặt ở trong góc, hơi nhíu mày lại.
“Mỗi tuần có hai ba ngày cô sẽ về đúng giờ.” Cố Phong nói một cách chắc chắn, sau đó ngồi xuống bàn cơm, ngẩng đầu nhìn cô.
Diệp Ninh không ngờ đến cả chuyện này mà anh cũng chú ý đến, nhưng mà cũng không sao hết.
“Anh định đi ra ngoài à?”
Tuy rằng cô đang dò hỏi, nhưng trong lòng đã có đáp án.
Cố Phong nhìn theo tầm mắt của cô, biết cô nhìn thấy được túi hành lý mà anh đã sửa soạn trước.
“Ăn cơm đi.”
Không nhận được câu trả lời của anh, trong lòng Diệp Ninh đột nhiên có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cô đi rửa tay trước, sau đó ngồi xuống trước bàn cơm.
Cố Phong chủ động múc canh cho cô.
Diệp Ninh càng thêm cảm thấy không đúng, chỉ nhìn chằm chằm vào anh.
Cố Phong hình như chỉ là đang nghiêm túc ăn cơm, nhưng mà hai phút sau, anh vẫn phải dừng động tác lại.
“Chỉ là trong liên đội có nhiệm vụ khẩn cấp, cần phải đi ra ngoài một đoạn thời gian mà thôi.”
“Một đoạn thời gian là bao lâu?” Diệp Ninh lập tức bắt được trọng điểm.
Dù sao thì lúc trước Cố Phong cũng thường xuyên không về nhà, nhưng mà đều chưa từng cố ý sửa soạn hành lý đi ra ngoài như thế này bao giờ.
Điều này có nghĩa là anh muốn đi đến nơi rất xa.
Hơn nữa quân trang thường phục của anh đều ở ký xá trong bộ đội, trong nhà chỉ có quần áo bình thường.
“Không thể xác định được, nhưng mà thời gian lần này sẽ không quá ngắn, có lẽ sẽ khoảng một hai tháng.” Cố Phong vô cùng tùy ý nói.
Thời gian này cũng làm Diệp Ninh giật mình: “Một hai tháng cũng không quay về sao?”
Cố Phong gật đầu, thật ra anh cũng không có nói thật với Diệp Ninh, một hai tháng chỉ là phỏng chừng lạc quan nhất, thời gian sẽ chỉ dài chứ không thể ngắn hơn.
Diệp Ninh nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Phong: “Nếu tôi hỏi là nhiệm vụ gì thì chắc anh cũng sẽ không nói đúng không?”
Cố Phong cười nói: “Không nói.”
“Vậy có nguy hiểm hay không?” Nếu như là trước đây thì Diệp Ninh sẽ không hỏi nhiều như thế, nhưng mà lần này cô lại không quá yên tâm.
Nhất là hai ngày trước Trịnh Hồng Xương còn cố ý đến gặp cô, nói những lời như thế.
Cũng không thể vô duyên vô cớ được.
Ánh mắt Cố Phong đối diện với cô có chút d.a.o động: “Cô đột nhiên quan tâm tôi như thế, tôi lại có chút không quen cho lắm.”
Bầu không khí nặng nề lại vì câu nói đùa này của anh mà trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Diệp Ninh nhịn không được trợn trắng mắt nói: “Tôi chỉ là lo lắng anh bị thương, đến lúc đó tôi còn phải chăm sóc cho anh nữa. Còn chuyện anh có về được hay không thì tôi không thèm quan tâm.”
“Nếu tôi thật sự không về được thì sao?” Cố Phong như cười như không mà nói tiếp lời cô.
Không hiểu sao mắt của Diệp Ninh lại nhảy lên: “Vậy thì tôi tự do rồi.”
Không ngờ Cố Phong cũng vô cùng tán thành mà gật đầu nói: “Nếu như tôi không thể quay về thì đúng là cô sẽ tự do. Nhưng mà đến lúc đó hi vọng cô có thể chăm sóc cho cha mẹ tôi một ít.”