Quân lệnh như núi, đương nhiên không thể chậm trễ.
Cố Phong nói với Giả Hạo: “Phần còn lại của cuộc họp do anh chủ trì đi.”
Anh dặn dò xong, lập tức đi ra ngoài dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Chuyện Cố Phong sắp sửa thăng chức rõ ràng là chuyện tốt, nhưng mà điều này cũng có nghĩa là anh sắp sửa phải rời khỏi liên đội, cho nên sau khi tất cả mọi người vui vẻ một chút xong, ai nấy đều lộ ra vẻ không nỡ.
Nhất là Giả Hạo đã cộng sự với Cố Phong rất nhiều năm, tuy rằng anh ấy đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, nhưng trong lòng vẫn cứ buồn bực khó chịu.
Cố Phong nhanh chóng đi đến cửa văn phòng đoàn trưởng, sửa sang lại quân trang, sau đó hô to: “Báo cáo.”
“Mời vào.”
Anh mở cửa phòng ra, nhanh chóng đi vào.
“Đoàn trưởng, ông tìm tôi?”
Anh hành quân lễ xong mới mở miệng hỏi.
“Cậu ngồi đi.” Trịnh Hồng Xương nhìn về phía Cố Phong, trong ánh mắt tràn ngập khen ngợi.
Cố Phong nhìn thoáng qua ghế dựa ở bên cạnh, sau đó đi qua đó ngồi xuống.
Trước kia khi đến văn phòng đoàn trưởng anh đều nhận nhiệm vụ xong rồi lập tức rời đi, rất hiếm khi ngồi lại ở chỗ này.
Trịnh Hồng Xương không chỉ bảo anh ngồi xuống mà còn đích thân rót cho anh một ly nước.
Điều này cũng là Cố Phong ý thức được có chuyện không bình thường.
“Cơ thể đã khôi phục thế nào rồi?” Trịnh Hồng Xương quan tâm hỏi.
“Báo cáo đoàn trưởng, mọi thứ đều tốt.”
“Thoải mái đi.” Thái độ của Trịnh Hồng Xương đều có vẻ rất hiền hòa.
Dáng ngồi thẳng tắp cửa Cố Phong hơi thả lỏng lại một chút.
“Hai ngày trước tôi có mời đồng chí Diệp Ninh đến nhà làm khách, cô ấy có nói với cậu không?” Trịnh Hồng Xương đột nhiên bắt đầu trò chuyện phiếm với anh.
Cố Phong im lặng vài giây nói: “Báo cáo đoàn trưởng, mấy ngày nay trong liên đội có nhiệm vụ huấn luyện, tôi còn chưa về nhà.”
Trịnh Hồng Xương nghe anh trả lời như thế cũng không cảm thấy bất ngiờ gì nói: “Huấn luyện là huấn luyện, cho dù có thế nào thì cũng có thời gian cho cậu ăn cơm ngủ nghỉ. Cậu cứ không chịu về nhà mãi như thế, sẽ làm người ta cho rằng đoàn đội của chúng ta chỉ cần thành tích huấn luyện mà không thèm để ý đến vấn đề sức khỏe của các chiến sĩ.”
Trong khoảng thời gian ngắn Cố Phong cũng không có lời gì để nói, anh biết rõ đoàn trưởng sẽ không tự nhiên vô duyên vô cớ nói ra những lời này.
“Diệp Ninh không có nói gì với tôi hết, là tự tôi muốn nói với cậu.” Trịnh Hồng Xương thậm chí không đợi anh nghĩ nhiều đã tự đưa ra câu trả lời.
“Cô vợ này của cậu đã thay đổi rất lớn, cũng rất ủng hộ công việc của cậu.”
Những lời này thật sự chính là lời khẳng định lớn nhất đối với Diệp Ninh.
Cố Phong đang lo lắng cũng thả lỏng lại nói: “Cô ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
“Đại trượng phu tề gia trị quốc bình thiên hạ, chỉ có gia đình yên ổn thì mới có thể làm việc tốt được.” Trịnh Hồng Xương nói xong câu đó, vẻ hiền hòa trên mặt dần dần được thay bằng sự nghiêm túc.
“Cha mẹ cậu ở dưới quê có khỏe không?”
“Cảm ơn đoàn trưởng đã quan tâm, bọn họ cũng đều mạnh khỏe.” Cố Phong trả lời không chút do dự.
Trịnh Hồng Xương gật đầu, giống như là đang muốn xác định gì đó, sau đó lại tăng thêm âm lượng.
“Cố Phong, tổ chức có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu.”
Cố Phong lập tức tập trung tinh thần, gần như theo bản năng mà đưa ra lời hứa hẹn: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Trịnh Hồng Xương nhìn thoáng qua anh, đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, lấy một phần hồ sơ được phong kín.
Cố Phong cũng đứng dậy theo, được Trịnh Hồng Xương ra hiệu, giơ tay cầm lấy hồ sơ mở ra xem.
Toàn bộ văn phòng lặng ngắt như tờ, đến cả bầu không khí giống như cũng muốn đọng lại.
Lúc Cố Phong nhìn thấy nội dung trên hồ sơ, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc.
Vài phút sau, giọng của Trịnh Hồng Xương lại vang lên lần nữa: “Đương nhiên, cậu cũng có thể từ chối.”
Nhiệm vụ lần này vô cùng nghiêm túc, trình độ nguy hiểm càng là từ trước đến nay chưa từng có.
Hiện tại điều lệnh của Cố Phong đã nằm trên bàn làm việc của ông ấy, nếu không có nhiệm vụ bất ngờ này, vậy thì hiện tại thứ ông ấy đưa cho Cố Phong sẽ là điều lệnh thăng chức.
Đương nhiên, cho dù Cố Phong không đồng ý đi chấp hành nhiệm vụ này thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh.
Nhưng mà nếu Cố Phong đồng ý, như vậy tiếp theo đây anh sắp sửa phải đối mặt với bài kiểm tra sống chết.
Trịnh Hồng Xương nhìn chằm chằm Cố Phong không chớp mắt, chờ đợi sự lựa chọn của anh.