Chiều tối, một bóng người được quần áo che kín mít từ cửa sau của phòng ca múa đi vào.
Chị Dung gần như là lập tức chạy lên đón.
Diệp Ninh chậm rãi cởi nón, khăn quàng cổ và áo bông dày cộm ra.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại thêm mấy ngày trước vừa mới xảy ra sự kiện kia, Diệp Ninh càng thêm bảo vệ thân phận bản thân cẩn thận hơn nữa.
“Diệp Tử, hai người mà cô nói đã đến rồi.”
Hai ngày trước Diệp Ninh cố ý dặn dò chị Dung, nếu mấy ngày nay có ai tên Từ Minh Vũ hoặc là Lý Kiến Hoa đến tìm cô thì chị Dung nhất định phải tiếp đãi và đồng ý.
Cho nên hôm nay chị Dung mới có thái độ như thế.
Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên, xem ra tốc độ của hai đội trưởng cũng không quá chậm.
“Bọn họ nói như thế nào?”
Chị Dung lặp lại những lời mà hai người bọn họ nói cho Diệp Ninh nghe.
“Lúc rời đi bọn họ đã nói chỉ cần cô có thể viết ra ca khúc mà bọn họ yêu cầu thì chuyện giá cả có thể thương lượng lại.”
Diệp Ninh cố nén cười, hiển nhiên hai đội trưởng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đoàn văn công sẽ phải bỏ ra bộn tiền rồi.
Nhưng mà cô cũng đã đi hỏi thăm rồi, số tiền mà đoàn văn công có thể bỏ ra để mua sắm một ca khúc là có mức giới hạn cao nhất, mà giá cao nhất kia cũng chỉ bằng một phần ba giá cả mà Mục Văn Hạo cho cô mà thôi.
Đương nhiên cô cũng sẽ không để ý số tiền kia.
“Được rồi. Vậy làm phiền chị Dung nói với bọn họ là tôi đã đồng ý, năm ngày sau bọn họ lại đến đây để lấy ca khúc.
Cô cũng chỉ có thể dùng cách này để giúp đoàn văn công vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Hơn nữa nếu đoàn văn công thật sự sử dụng ca khúc do cô sáng tác, vậy cũng sẽ rất có lợi cho việc phát triển sau này của cô, cho nên đây cũng coi như là một cơ hội hợp tác cộng thắng.
Chị Dung gật đầu lia lịa.
Chị ta biết mối quan hệ của Diệp Ninh và đoàn văn công, cho nên khi thấy Diệp Ninh đồng ý sáng tác ca khúc cho đoàn văn công, chị ta cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
“Chị Dung, chị không hỏi thăm thân phận của hai người kia sao?”
Diệp Ninh đột nhiên hỏi một câu.
Chị Dung chột dạ dời tầm mắt đi, cười xấu hổ nói: “Diệp Tử, tôi cũng không giấu cô, chuyện này tôi cũng đã báo cáo với ông chủ rồi.”
Có người bên ngoài đến tìm Diệp Ninh để mua ca khúc mới, chị ta cũng không dám không báo cáo cho Mục Văn Hạo biết.
Mục Văn Hạo lập tức cho người đi điều tra Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa ngay, hơn nữa cũng nhanh chóng biết được thân phận của hai người đó.
Chị Dung nói xong còn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Diệp Ninh, sợ cô sẽ vì chuyện này mà tức giận.
Thật ra Diệp Ninh cũng đã nghĩ đến chuyện này từ trước rồi, làm việc ở địa bàn của Mục Văn Hạo, đương nhiên không thể giấu được hai mắt của anh ta.
“Ông chủ Mục nói thế nào?”
“Ông chủ nói cô muốn sáng tác ca khúc cho ai thì đều là quyền tự do của cô, bảo tôi cứ nghe theo lệnh của cô là được.” Chị Dung ăn ngay nói thật, nếu không được Mục Văn Hạo cho phép thì chị ta cũng không dám trực tiếp đi làm việc thay Diệp Ninh.
Diệp Ninh lại không ngờ rằng Mục Văn Hạo lại có thái độ như thế này, thật ra cho dù Mục Văn Hạo không cho phép thì cô cũng sẽ nghĩ cách khác.
Chị Dung thấy cô không tức giận cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy tôi đi liên hệ với hai người anh Từ, giá cả thì nói bao nhiêu là được?”
Chị Dung rất thông minh, biết nếu Diệp Ninh đã dùng thân phận Diệp Tử để sáng tác ca khúc cho đoàn văn công thì chắc chắn sẽ muốn thu tiền.
“Chị cứ hỏi bọn họ có thể ra giá cao nhất là bao nhiêu, còn lại chị cứ tự nhìn rồi làm là được.”
Hiển nhiên Diệp Ninh dự định giao toàn quyền xử lý chuyện này cho chị Dung.
“Được rồi.” chị Dung đã hiểu ý của Diệp Ninh, xoay người đi ra ngoài.