{{ msgSearch }}

Chương 346: Phiên ngoại – Kiếp trước 26

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Tố Muội Bình Sinh 1076 Chữ 03/01/2025 22:24:54

Tưởng Kiến Quân nhìn qua căn phòng lộn xộn, khi cô chưa thu dọn, anh ta không biết trong căn phòng nho nhỏ lại có thể chứa nhiều đồ thuộc về cô như vậy. Tự nhiên cô lật tung lên, rồi phủi tay nhẹ nhàng ra đi, để lại cục diện rối rắm cho anh ta thu dọn, không còn Triệu Lan Hương làm bạn, những năm tháng sau này cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Loại cảm giác này rất không xong...

Triệu Lan Hương nhờ Tưởng Kiến Quân mang đồ xuống dưới cho mình, Tưởng Kiến Quân ôm thùng giấy xuống lầu, lòng nặng trĩu, khi anh ta quay lại phòng, Triệu Lan Hương đang dọn dẹp lại một đống đồ đạc bỏ đi, cô tìm ra được một quyển nhật ký bìa da hơi mỏng, ánh mắt đông cứng vài giây, cô tùy tiện xé bỏ, sau đó quăng vào trong thùng giác cùng với đống giấy bỏ.

“Bịch”

Tiếng động nhẹ nhàng vang lên, từng tờ giấy bị xé tan nát rơi xuống.

Triệu Lan Hương ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ, ra khỏi nhà.

Tưởng Kiến Quân nhặt quyển sổ bị xé nát trong thùng rác lên, cẩn thật ôm từng tờ trong lòng bàn tay, khi dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp kia đập vào mắt, mắt Tưởng Kiến Quân lập tức đỏ lên.

“Ngày 12 tháng 3 năm 1976, ngày đẹp trời. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của anh ngoài thao trường, hy vọng mơ ước của anh sẽ có ngày trở thành sự thật, anh là đồng chí đáng giá được người khác sùng kính, học tập.”

“Ngày 5 tháng 10 năm 1979, vẫn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với em là: Em muốn đi đâu?, bây giờ em chỉ muốn đi đến nơi có anh, anh ở nơi nào em ở nơi đó. Mong anh bình an, em ở nhà chờ anh chiến thắng trở về.”

“Ngày 3 tháng 2 năm 1984, mùa đông ở phương bắc rất lạnh, gửi quần áo cho anh không biết anh đã nhận được chưa, hôm nay anh phải ăn nhiều sủi cảo vào, phúc khí sẽ dài lâu không dứt, mong anh vĩnh viễn bình an, khỏe mạnh, còn nữa, năm mới vui vẻ.”

Tưởng Kiến Quân càng xem càng nghẹn ngào, suýt nữa nước mắt đã rơi xuống.

Anh ta đuổi theo, đuổi tới tận con phố bến ngoài, mãi cho đến khi ôm Triệu Lan Hương vào lòng.

Triệu Lan Hương bị dọa, sắc mặt trắng nhợt: “Anh làm gì thế, mau thả tôi ra.”

Tưởng Kiến Quân mạnh mẽ ôm lấy cô, nói: “Đến chỗ thủ trưởng của anh, lại lần nữa đánh báo cáo kết hôn.”

“Em không được đi.”

Nói xong anh ta cúi đầu, ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hôn.

Tưởng Kiến Quân vừa chạm vào môi cô, cảm giác ngọt ngào dũng mãnh tràn vào trong lòng, giống như uống mật ngọt, khiến trái tim đang đóng băng vì mùa đông lập tức tan rã, giống như hoa nở xuân về.

Nhưng anh ta còn chưa hôn được bao lâu, một quả đ.ấ.m như nồi lẩu đã lao đến từ bên cạnh.

Nắm đ.ấ.m dày đặc như mưa, mang theo sự tàn nhẫn dùng sức đánh mạnh. Tưởng Kiến Quân quấn lấy người đang ông kia, bắt đầu đánh nhau.

Người vừa tới chính là Hạ Tùng Bách, anh giống như con sói bị chọc giận, hận không thể cắn nát thịt đối phương, anh sử dụng tất cả quyền cước từng học được trong tù đánh nhau với đối phương, chuyên môn nhằm vào vết thương cũ của Tưởng Kiến Quân đánh xuống.

Vết thương trên người Tưởng Kiến Quân hình như đã nứt ra, chảy máu, nhưng Hạ Tùng Bách vãn không phải đối thủ của tướng tài trong quân như Tưởng Kiến Quân.

Hạ Tùng Bách bị Tưởng Kiến Quân đánh phun ra vài ngụm máu, khi anh cảm thấy trời đất quay cuồng, đám vệ sĩ đi theo sau mới cuống quýt xông lên, giúp đỡ một tay.

Bảy tám tên đàn ông lực lưỡng vây quanh Tưởng Kiến Quân, kéo anh ta vào ngõ nhỏ hẻo lánh, lúc này trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng mang đầy lửa giận, nóng lòng phát tiết, trong con ngõ nhỏ một trận đánh nhau vô thanh vô thức bắt đầu...

Cuối cùng, Tưởng Kiến Quân bị thương trên người, gian nan thua trận, Hạ Tùng Bách dẫm lên tay anh ta dùng sức di qua di lại, anh cúi thấp người, hung ác nói: “Tất cả nhược điểm của nhà họ Tưởng các anh đều nằm trong tay tôi.”

“Còn quấy rầy cô ấy nữa, nhà họ Tưởng... Không có cũng được.”

……

Hạ Tùng Bách lau khô vết m.á.u trên mặt, quay lại chỗ cũ, tìm kiếm bóng dáng Triệu Lan Hương khắp nơi, cuối cùng tìm thấy cô trong con ngõ tắt rất sâu.

Trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh dường như tỏa sáng.

Hạ Tùng Bách lại lau m.á.u vừa chảy ra trên mặt, nở nụ cười hiền hòa, ý cười cực nhạt: “Bị dọa rồi à?”

“Cô không sao chứ?”

Triệu Lan Hương lắc đầu, “Không sao.”

Tuy rằng trong khảnh khắc ấy cô rất khiếp sợ, cũng rất phản cảm, nhưng cuối cùng Tưởng Kiến Quân đã bị trừng phạt, phải trả giá đắt, trong lòng Triệu Lan Hương cũng đã hả giận, cảm giác ghê tởm trong lòng phai nhạt đi rất nhiều.

Chỉ là phần kinh hách lớn hơn nhiều phần hả giận, bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Lan Hương thật sự cảm nhận được chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, bị Tưởng Kiến Quân cưỡng ép, cô không hề có sức phản kháng.

Hạ Tùng Bách lại móc khăn tay ra, cúi người lau môi cho cô, cẩn thận nói, vẻ mặt không cho cô từ chối: “Nơi này không thể để người khác tùy tiện hôn.”

“Hơn nữa, đã ly hôn rồi.”

Lúc này dường như anh không còn là người đàn ông trầm mặc hiền hòa trước kia nữa, mặt dính đầy máu, lột bỏ vỏ bọc nho nhã của anh, trở thành người cực kỳ có tính xâm lược.

Anh có chút hung dữ hôn cô một cái, nụ hôn dừng trên tay cô.

Giọng nói trầm thấp ấm áp của anh mang theo ý cười mơ hồ, giống như rượu ngon đậm đà: “Triệu Lan Hương, tôi có thể theo đuổi em không?”

Sưu Tầm, 03/01/2025 22:24:54

Lượt xem: 4

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện