{{ msgSearch }}

Chương 345: Phiên ngoại – Kiếp trước 25

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ

Tố Muội Bình Sinh 1034 Chữ 03/01/2025 22:24:54

Triệu Lan Hương vuốt nước mắt bên má đã khô lại, một chiếc khăn tay trắng tinh lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.

Mùi hoa Sơn Chi thoang thoảng tỏa ra, giống như đang bay múa giữa mùa hè. Mùi hương đậm hơn, vị ngọt càng dày đặc. Hương thơm không khiến người ta khó chịu, dưới ánh đèn một chữ “Bách” cực nhạt lộ ra.

Triệu Lan Hương hoảng hốt như chưa kịp lấy lại tinh thần, bên tai cô vẫn còn văng vẳng lời nói ấm áp mà người đàn ông xa lạ ấy lưu lại.

Ngôn ngữ như mang theo lực lượng, lọt vào tai cô, nhẹ nhàng gõ tan gông xiềng trong lòng cô, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

Triệu Lan Hương nắm chặt khăn tay, cơ thể khẽ run rẩy, tiếng khóc nức nở biến thành tiếng khóc thảm thiết, giống như trút ra tất cả ấm ức đã ẩn nhân thời gian qua, khóc hết nước mắt có trong cơ thể...

……

Ngày hôm sau khi gặp lại Triệu Lan Hương, Hạ Tùng Bách phát hiện ra cảm xúc suy sụp trên người cô đã biến mất, quay về với dáng vẻ ban đầu, vẫn gọn gàng ngay ngắn như mọi ngày, bận rộn vùi đầu vào công việc.

Nhưng chỉ có người ở bên gối lâu năm như Hạ Tùng Bách biết được, có thứ gì đó đã yên lặng thay đổi.

Trong mắt cô có thêm chút tinh thần, nụ cười sáng hơn nhiều, tuy rằng vẻ ngoài vẫn yếu ớt như cũ, nhưng lại mang theo sự dẻo dai. Mềm mại như sợi Bồ Vĩ, mặc cho bão táp mưa sa vẫn không lay động.

Hạ Tùng Bách ở bên tiệm cơm nhỏ đối diện nhìn thấy thế, khóe môi vô thức cong lên, là một thương nhân quen với thủ đoạn nham hiểm, anh không nhân cơ hội tâm trạng cô yếu ớt nhất xâm nhập vào, đã coi như hao hết tự chủ của bản thân rồi.

Không biết trước đây cô mang theo tâm trạng thế nào khi xuống nông thôn tìm anh, nhưng Hạ Tùng Bách biết, cho dù ôm mục đích gì, thì tình cảm cô dành cho anh đều trong sáng, nóng bỏng, không hề có một tia tính kế nào.

Anh hy vọng bản thân cũng như vậy.

Nhưng mà nụ cười trên môi anh chỉ duy trì một lát, sau đó đã hạ xuống.

Trong cửa hàng Lan Hương có thêm một bóng dáng đàn ông cao ráo, người vừa tới chính là Tưởng Kiến Quân.

Nhưng lần này đầu óc Tưởng Kiến Quân rất tỉnh táo, vào trong vài phút vẫn chưa làm ra hành động quá đáng nào, cũng không xảy ra tranh chấp trong cửa hàng.

Hạ Tùng Bách kiên nhẫn rót hết ly trà này đến ly trà khác, thời gian dần trôi qua, anh bắt đầu không uống nổi nữa, m.ô.n.g cũng nhấp nhổm không yên.

Anh vội vàng ra ngoài đuổi theo, tới cửa hàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên vị trí Triệu Lan Hương thường ngồi không một bóng người.

Ghế dựa đã lạnh từ lâu, Hạ Tùng Bách vội vàng hỏi: “Cô chủ nhà cô đâu rồi?”

Nhân viên trông cửa hàng nói: “Không có trong tiệm, thì đi ra ngoài rồi.”

Hạ Tùng Bách chui vào nhà kho chật chội, phát hiện phía sau cửa hàng còn một cánh cửa khác, mặt anh lập tức trở nên u ám.

Hạ Tùng Bách xuyên qua con phố, bước nhanh chân đến chỗ xe mình đang đỗ ven đường, tiếng ô tô khởi động vang lên ầm ầm, anh lái xe đi thẳng tới khu tập thể gia đình quân nhân.

……

Triệu Lan Hương đi theo sau Tưởng Kiến Quân, chân thấp chân cao bước vào tổ ấm tình yêu ngày xưa.

Nơi từng ở mười mấy năm, nói không có tình cảm là giả, từ khi mua đến giờ căn phòng đã từng tu sửa hai lần, năm đó khi mới vào ở, nó chính là khu nhà mới nhất khu tập thể, tường được quét sơn trắng như tuyết, cửa sổ mới tinh, phòng mới, người thân mới, cuộc sống mới, tất cả đều tốt đẹp như vậy,

Căn phòng rộng lớn dần dần được cô trang trí thêm gia cụ, và cả hương vị gia đình, mười mấy năm sau, hôn nhân tan vỡ, tình cảm chấm dứt. Triệu Lan Hương bước vào căn phòng ấy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, suýt chút nữa không nhịn được đã bật khóc.

Tưởng Kiến Quân không làm gì cả, chỉ lặng lặng nhìn cô cầm thùng giấy lớn, bỏ từng món đồ vào, có hộp trang sức của cô, có đồ mỹ nghệ do cô tự tay làm, có tranh do cô vẽ, có sách vở cô tích cóp nhiều năm... Nhiều vô số kể, sau khi thu dọn xong gần như đã dọn trống nửa căn nhà.

Một nửa còn dư lại đều là gia cụ cồng kềnh không thể mang đi, còn đồ đạc của Tưởng Kiến Quân, thật ra ít đến mức đáng thương. Trong căn nhà này tràn đầy dấu vết của cô, đã đ.â.m sâu cắm rễ từ lâu, nếu nhổ tận gốc, nhà cũng không giống nhà nữa. Tưởng Kiến Quân nhìn thấy cảnh ấy, n.g.ự.c nghẹn ngào, vừa đau vừa buồn, không thở nổi.

Tình yêu giống như uy hiếp, khiến người dũng cảm trở nên nhút nhát.

Tình yêu giống như d.a.o nhỏ đ.â.m sâu trong lòng, rút d.a.o thấy máu, để lại miệng vết thương rất sâu.

Tưởng Kiến Quân ngồi trong bóng tối, trầm mặc đến mức gần như không tồn tại, nhìn rất rất lâu cuối cùng anh ta mới mở miệng: “Đừng đi, có được không?”

“Em đi rồi, cái nhà này cũng không giống nhà nữa.”

Triệu Lan Hương hành động rất nhanh nhẹn, chưa đến nửa tiếng, cô đã thu dọn đầy ba cái hộp đựng dồ đạc. Cô bình tĩnh nói: “Trên đời không có thuốc hối hận.”

“Tôi đã dọn xong rồi, nếu còn sót thứ gì, tôi cũng không cần nữa, anh ném đi giúp tôi. Số đồ đạc này, nếu anh có rảnh thì gửi qua cho tôi. Tôi đi đây...”

“Nhưng mà…”

Sưu Tầm, 03/01/2025 22:24:54

Lượt xem: 4

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện