{{ msgSearch }}

Phần 12

Tạ Tướng Nổi Tiếng đương Triều Lại Là Nữ Tử

Móng Vuốt Nhỏ 1403 Chữ 05/01/2025 22:35:35

Thẩm Vụ đi cùng nàng tìm danh y khắp nơi, nhưng các danh y bắt mạch cho mẹ đều lắc đầu.

Thân bệnh có thể trị, tâm bệnh khó chữa, cái c.h.ế.t của cha là nhát d.a.o cuối cùng, suýt nữa lấy đi mạng bà ấy.

Trên giường, sắc mặt mẹ dịu dàng, nhìn lá khô ngoài cửa sổ hồi lâu như đang nhìn một bà ấy khác đã khô héo.

Bà ấy nhìn về phía thiếu nữ, giọng có chút khàn đặc:

"Chiêu Chiêu, mẹ đợi không được đến xuân về rồi. Mẹ phải đi tìm cha con thôi."

Tay thiếu nữ run lên, gắng gượng nặn ra một nụ cười.

Mẹ cười đưa tay, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng.

"Đứa nhỏ ngốc nghếch, khóc cái gì."

Thì ra bất tri bất giác, nàng đã sớm nước mắt đầm đìa.

Mẹ không thể vượt qua trận tuyết lớn này.

Tuyết trong viện rất dày, thiếu nữ từng bước một in dấu chân, tựa khung cửa, mơ hồ nhìn thấy cảnh năm đó ở biên quan nàng được Vu bá liều c.h.ế.t cứu về nhưng sốt cao không dứt, mẹ ôm chặt nàng, khàn giọng nói: "Chiêu Chiêu đừng sợ, Chiêu Chiêu đừng sợ."

Mẹ đừng sợ, mẹ đừng sợ.

Trên tuyết là đường Chiêu Chiêu đã in dấu cho mẹ, mẹ cứ theo dấu chân này mà đi, sẽ tìm được đường về nhà.

Đường Hoàng Tuyền quá lạnh, mẹ, mẹ và cha hãy đi chậm một chút.

Tiếng kèn vang vọng suốt nhiều ngày, năm nay c.h.ế.t nhiều người quá.

Từ đó, Thượng Kinh không còn trung tướng Tạ thị, chỉ còn một mình Tạ Thiên Chiêu cô đơn.

. . .

Tạ phủ đèn đuốc sáng trưng, thiếu nữ mơ thấy mẹ ôm nàng.

Trong cơn sốt mê man, nàng tưởng mình sắp theo cha mẹ đi rồi.

Nhưng nàng dường như thấy Thẩm Vụ, thiếu niên nàng luôn nhớ nhung.

Hắn không màng thị vệ ngăn cản, cưỡng ép rời cung.

Thẩm Vụ nắm tay thiếu nữ, ngồi xuống khẽ nói "xin lỗi", rất lâu sau, lại cúi đầu vào lòng bàn tay nàng, hơi ấm ẩm ướt cho thiếu nữ biết, hắn đã khóc.

Hắn cầu xin nàng đừng đi.

Đầu óc thiếu nữ vẫn chưa tỉnh táo, nhưng lý trí còn sót lại chỉ dẫn nàng cố gắng chạm vào mặt hắn, nhét lại mảnh giấy vào tay hắn, lẩm bẩm: "Thẩm Vụ, lần sau dẫn ta đi xem đèn hoa nhé."

19

Ta đứng trong giấc mơ.

Toàn thân run rẩy, nước mắt nhòa mặt, đau đớn như hồn phách bị rút ra.

Nỗi đau khổ to lớn nhấn chìm trái tim, nó dường như vẫn đang đập, lại dường như sắp ngừng bất cứ lúc nào.

Ta cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Ta không nên là Tạ tướng yếu ớt, mà là Tạ Thiên Chiêu muốn làm Nữ Tướng quân.

Ta và Thẩm Vụ quen biết từ thuở thiếu niên trên lưng ngựa, sao chỉ dừng lại ở thư đồng của Thái tử?

Ta đã quên hết.

Nhưng hắn đều biết cả.

Tuyết biên quan quá lạnh, cảm giác ngạt thở khi bị ngâm qua mũi lặp đi lặp lại vẫn không thể xua đi mang theo ký ức về cái c.h.ế.t của cha mẹ ngay trước mắt.

Sau khi được đưa về Đông cung, ta chính thức ở lại với thân phận là thư đồng của Thái tử, những ký ức đau đớn ấy cùng với thiếu niên Thẩm Vụ, đều bị ta niêm phong.

Nếu không phải vì đã quên đi quá khứ, có lẽ ta cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Không ai dám kích động ta.

Thẩm Vụ muốn ta sống, nên ta chỉ có thể quên hắn.

Về sau trí nhớ ta càng ngày càng kém, ngay cả những ngày tháng ở Đông cung cũng sắp quên sạch, sống thành Tạ Thiên Chiêu muốn thi lấy công danh.

20

Thẩm Vụ canh bên giường ta, mắt thức đỏ ngầu.

Ta tỉnh dậy đối diện với hắn, nhìn nhau không nói lời nào.

Giọng Thẩm Vụ khó khăn:

"Nàng đã nhớ ra hết rồi."

Ta ho, hắn lại như thuở trước ở Đông cung không khác.

"Trẫm. . . Ta, Chiêu Chiêu. . ." Thẩm Vụ nhắm mắt lại, đưa tay kiềm chế chạm vào tóc mai bên tai ta: "Xin lỗi."

Hắn hận Nam Thiệu.

Hắn căm hận Nam Thiệu như vậy đó.

Hắn dù mơ cũng muốn đánh phá Nam Thiệu.

Hắn cũng là kẻ hèn hạ, hắn không chịu được để người khác đến gần Chiêu Chiêu của hắn, hắn cũng muốn Chiêu Chiêu của hắn nhớ ra hắn.

Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc những nỗi đau đớn kia sẽ ùa về.

Hắn có chút mê mang.

Hắn muốn tự nhủ với mình, để nàng đi, để nàng sống thành vị Tạ tướng tùy ý.

Nhưng hắn làm không được.

Hắn đành phải cố làm ra dáng vẻ bạo quân, mặc người đời phỉ nhổ, chỉ có biến thành kẻ điên, Chiêu Chiêu của hắn mới mềm lòng, tiếp tục ở lại uốn nắn hắn.

Trong những ngày tháng giằng xé này, Thẩm Vụ cất giữ những nét chữ xấu xí ta viết, vội vàng để vào hộp ngọc.

Cùng với những bức thư trước kia ta viết cho hắn, những chữ này đã theo hắn qua những đêm dài khó ngủ.

21

Công chúa Nam Thiệu bị lăng trì xử tử.

Nàng ta đứng trên đài hành hình khóc gào điên cuồng.

Thẩm Vụ bác bỏ tấu chương can gián của đám triều thần.

"Trẫm muốn Nam Thiệu diệt vong. Đã gửi đến rác rưởi mà còn dám có gan mưu hại quan viên triều đình, c.h.ế.t không đáng tiếc."

Ta đứng trong đám đông xa xa nhìn hắn.

Đế vương nắm quyền sinh sát trong tay ngẩn người, hắn không quen lắm mím môi cười một cái, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng quên mất, thuở trước đã cười như thế nào.

Nhưng ta vẫn mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên cưỡi ngựa vung roi, tung hoành biên quan của hắn.

Ta cũng đáp lại bằng một nụ cười.

22

Đại Ninh năm thứ ba.

Nam Thiệu bị diệt.

Thẩm Vụ hạ lệnh truy phong trung hồn Tạ thị.

Tạ Thiên Chiêu không thể làm Đại Tướng quân nữa. Nhưng Tạ Thiên Chiêu đã sống thành vị Tạ tướng tùy ý thật sự.

Ta ngồi thoải mái trong ngự thư phòng của Thẩm Vụ nhìn đông ngó tây.

Thẩm Vụ nhíu mày, đưa tay chỉnh lại áo choàng cho ta.

"Bên ngoài lạnh, lát nữa đến Dưỡng Tâm điện sưởi ấm một chút."

Toàn Phúc kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Ta ung dung tự tại "ờ" một tiếng, nhưng mắt bỗng nhìn chằm chằm vào "thứ xấu xí" quen thuộc trên án thư —

Tấu chương của ta lần trước bị hắn ném xuống đất giờ đây lại được đặt ngay ngắn trên bàn, nhìn qua còn được sắp xếp cẩn thận.

Ta kinh ngạc: ". . . Thẩm Vụ, ngươi biến thái quá."

Thẩm Vụ: ". . ."

Hắn đuổi Toàn Phúc ra ngoài.

Toàn Phúc: "?"

23

Tấm lòng của thiếu niên lang chưa từng thay đổi.

"Lang cưỡi ngựa tre đến, quanh giường đùa mơ xanh. Cùng ở phố Trường Kiền, hai trẻ không nghi ngại."

Mảnh giấy nhàu nhĩ vẫn còn đó, chữ thiếu niên non nớt nhưng sắc sảo hiện rõ, tình ý rõ ràng phập phồng.

Thẩm Vụ bướng bỉnh cho rằng, ta và hắn chính là thanh mai trúc mã.

Ta thở dài sửa lại cho hắn.

Hắn chuyển hướng: "Vậy là tâm ý tương thông đi."

Tâm ý tương thông.

Tạ Thiên Chiêu không bỏ đi luôn.

Thẩm Vụ nghĩ, lúc phụ hoàng bệnh nặng sao nhất định phải dặn dò Chiêu Chiêu?

Bởi vì phụ hoàng cũng biết.

Không có Chiêu Chiêu, hắn sẽ phát điên mất.

Đế vương trẻ tuổi khóe môi khẽ cong.

Trong lòng Chiêu Chiêu có hắn.

Hết

---------------------------------------------------------------------

Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện | Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa | đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các bạn hứng thú có thể tìm đọc theo tên truyện nhé!

Mẫu phi ta xuất thân từ Tây Vực, giỏi Hồ toàn vũ*. Trong cung yến múa một điệu khuynh thành, lại bị Hoàng hậu ghen ghét, thiêu sống đến chết. Ánh lửa và tiếng kêu thảm thiết hòa làm một.

(*Điệu múa xoay tròn nhanh

Tiểu Thái tử ngồi trong lòng Hoàng hậu cười khanh khách:

"Thiêu c.h.ế.t nàng ta! Thiêu c.h.ế.t hồ ly tinh!"

Nửa tháng sau, ta được đưa vào cung Hoàng hậu làm con thừa tự.

Nhìn nữ tử ung dung quý phái trước mặt, ta ngẩng đầu ngoan ngoãn gọi:

"Mẫu hậu."

- Ngày Tháng Nhận Kẻ Thù Làm Mẹ Của Công Chúa -

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện