{{ msgSearch }}

Phần 11

Tạ Tướng Nổi Tiếng đương Triều Lại Là Nữ Tử

Móng Vuốt Nhỏ 737 Chữ 05/01/2025 22:35:35

Những người còn lại trong tộc.

Thượng Kinh trung hồn Tạ thị, chỉ còn lại một mình Tạ Thiên Chiêu ta.

Ta đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn nàng ta.

"Công chúa cẩn thận lời nói."

Nàng ta đột nhiên như phát điên, lao vụt lên bóp cổ ta, cảm giác ngột ngạt như thủy triều dâng tràn ngập lên trong chớp mắt.

Do vừa trải qua một trận bệnh, thân thể ta mềm nhũn không có sức lực, gần như bị nàng ta kìm chế đến không thể cử động.

Công chúa biết g.i.ế.c c.h.ế.t ta không phải là một lựa chọn tốt, mắt nàng ta đảo một vòng, nhìn thấy Kim Minh trì phía sau.

Nếu là c.h.ế.t đuối. . .

Một người trượt xuống hố băng, đương nhiên là không thể bò lên được.

Trong mắt nàng ta lóe lên vẻ độc ác và toan tính, bàn tay bóp cổ ta nới lỏng một chút.

Ta chớp lấy khoảng trống này, dồn hết sức lực túm chặt vạt áo của nàng ta, nghiến răng từng chữ một: "Vậy thì cùng ta đi."

Hiển nhiên nàng ta không ngờ ta còn sức phản kháng, đồng tử co rút, giây tiếp theo đã bị ta kéo xuống.

"Ùm——"

Bọt nước b.ắ.n tung tóe.

Cảm giác nước lạnh tràn vào miệng mũi thật không dễ chịu, hơi lạnh thấu xương thấm vào tủy.

Bên ngoài mặt nước truyền đến một trận động tĩnh hoảng loạn.

"Tạ Thiên Chiêu——"

"Chiêu Chiêu!"

Là Thẩm Vụ.

Giọng của hắn hoảng loạn bối rối, hoàn toàn không giống như Thẩm Vụ trầm ổn, luôn luôn bình tĩnh ứng biến kia.

Ta hé miệng, câm lặng không lời.

Tại sao hắn lại gọi ta là "Chiêu Chiêu"?

Cơ thể đã khó có thể cảm nhận được, ta vô thần nhìn chằm chằm mảnh trời nhỏ bé bên ngoài hố băng.

Nhìn nó ngày càng nhỏ dần.

18

Giấc mơ tối đen bao phủ lấy ta.

Giấc mơ này dài lắm, dài lắm.

Dài đến mức ta tưởng không có kết thúc.

Trong mơ, tuyết ở biên quan phủ kín đại địa, Thẩm Vụ thiếu niên theo cha ngự giá thân chinh, đích thân đến biên quan.

Mắt hắn tròn và sáng, như thể chứa đựng một tầng ánh sáng, khi cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, một dáng vẻ thiếu niên khí phách tự nhiên.

Thiếu nữ anh khí sáng láng cưỡi ngựa, vung roi một cái, đắc ý nhướn mày với hắn.

"Thẩm Vụ, đến đây!"

Gió tuyết giao nhau, hai con ngựa hồng đào càng chạy càng gần.

. . .

Thẩm Vụ phải về kinh rồi.

Thiếu nữ nhìn hắn.

Thiếu niên lang dần dần thoát khỏi vẻ non nớt, đứng trong tuyết, thật cao thật cao.

Trước khi đi, Thẩm Vụ lén đến tìm nàng, vội vàng nhét vào lòng bàn tay nàng một mảnh giấy rồi rời đi.

Mẹ ôm nàng nói: "Chiêu Chiêu, người có tâm tự sẽ đến tìm con."

Nhưng nàng đợi không kịp.

Thẩm Vụ là Thái tử, là người phải làm đại sự.

Nàng viết thư cho Thẩm Vụ.

Thiếu nữ nằm sấp trong trướng, nhìn cây bút lông tẽ và nét chữ xấu xí của mình, sầu não vô cùng.

Nàng cắn ngòi bút suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới thận trọng viết xuống một nét, cả một bụng tương tư chỉ có thể hóa thành một chữ "an".

Thẩm Vụ an toàn.

Thẩm Vụ an ổn.

Thẩm Vụ mãi mãi bình an.

. . .

Cha nàng đi rồi.

Bị kẻ địch phản bội hiệp ước b.ắ.n xuyên tim.

Nàng theo quân tác chiến bị địch bắt đi, địch nhân ấn đầu nàng xuống nước, trong trời lạnh thấu xương, lặp đi lặp lại cảm giác ngột ngạt.

Nàng nghiến chặt hàm răng, bởi vì t.h.i t.h.ể của cha vẫn còn quỳ một gối, đứng sừng sững giữa tuyết trắng, đôi mắt kiên nghị đang nhìn nàng.

Nàng sẽ không khuất phục.

. . .

Nàng được cứu về trong tình trạng hấp hối, từ đó để lại di chứng.

Sợ nước, sợ lạnh, mỗi khi đến mùa đông, toàn thân run rẩy.

Mẹ nàng rời đi không một lời trong một thời gian dài rồi lại kéo theo đầy thương tích trở về.

Mẹ cũng là Tướng quân, bà ấy c.h.ặ.t đ.ầ.u thủ lĩnh địch nhân - kẻ tiểu nhân ẩn nấp trong bóng tối khiến cha trọng thương.

Nhưng mẹ sắp không xong rồi.

Thiếu nữ kiêu ngạo hiên ngang trên lưng ngựa cúi đầu, kéo theo thân thể bệnh tật, đưa mẹ trở về Thượng Kinh.

Nam Thiệu tự ý xé bỏ hiệp ước, biên cảnh tổn thất thảm trọng.

Toàn triều chấn động.

Sưu Tầm, 05/01/2025 22:35:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện