Chờ Phù Hoa ngủ rồi, Phù Chỉ đi tìm phụ thân, Phù Thiện cho tất cả cung tì lui ra ngoài, Phù Chỉ nghiêm mặt nói: “Phụ thân, ngài không phải nói sẽ chỉ làm muội muội bệnh nặng thôi sao, không phải là muốn mạng của nàng ấy chứ?” Lúc trước thần y và Bảo Phúc huyền quân đều nói lần này thiếu chút nữa muội muội đã mất mạng.
Phù Thiện lạnh lùng nói: “Thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, há có thể cố kỵ tình cảm nữ nhi, lần này không thể thành thì không thể làm lại, rồi sẽ có một ngày ta cướp được vương vị về tay.”
Phù Chỉ chảy nước mắt, “Phụ thân, con không khuyên ngài, nhưng sao ngài có thể lợi dụng ta và Hoa nhi như vậy, ngài lấy độc này ở đâu ra?” Tiêu Thận quốc từ trước đến nay cũng không thiện độc.
Nàng ta và Phù Hoa cùng lớn lên, không khác gì tỷ muội thân sinh, phụ thân nói với nàng ta là sẽ chỉ làm muội muội bị bệnh một chút.
Phù Thiện nhíu mày, cũng không trả lời câu hỏi của nữ nhi, nói: “Có còn thuốc nữa không?”
“Không còn.” Phù Chỉ lắc đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Phù Thiện phân phó nói: “Ngươi trở về chăm sóc công chúa đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
Lúc Phù Chỉ rời đi thất hồn lạc phách.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày sau, Xu Xu đi vào cung giải độc cho tiểu công chúa, độc trong cơ thể nàng ấy cần ít nhất một tháng mới có thể hết được.
Ban đầu tiểu công chúa và sứ thần Tiêu Thận quốc đã tính sẽ rời khỏi kinh quay về Tiêu Thận, tình hình như vậy chỉ có thể đợi một tháng nữa.
Phù Hoa nhìn thấy Xu Xu thì rất vui vẻ, nhỏ giọng nói với Xu Xu, “Huyền quân có thể ở đây cùng với ta được không?”
Thấy nàng ấy bộ dáng tội nghiệp, Xu Xu mềm lòng, cười tủm tỉm nói: “Được, hôm nay ta ở lại trong cung bồi công chúa.”
Phù Hoa rất vui vẻ, tươi cười rạng rỡ, chờ Xu Xu pha thuốc rồi nàng ấy uống xong, hai người liền ở trong tẩm cung nói chuyện.
Phù Chỉ cũng ở đây, nàng cũng rất quan tâm Phù Hoa, hành động không hề giả.
Vẻ mặt Xu Xu nhạt nhẽo.
Qua không bao lâu, Triệu quý phi tới đây thăm công chúa, Xu Xu còn tặng hai bình hoa đào ủ cho quý phi.
Khóe mắt Triệu quý phi lộ ra cười, bà ấy nhận đồ rồi còn nói với Xu Xu: “Thật sự cảm ơn Bảo Phúc huyền quân .”
Xu Xu ôn hòa nói: “Nương nương thích là tốt rồi.”
Triệu quý phi còn có chuyện khác, nhìn thấy công chúa không có việc gì thì bà ấy liền rời đi, lúc đi ra ngoài bà ấy vừa lúc gặp Ninh phi tới thăm công chúa.
Ninh phi thấy Triệu quý phi ôm đồ trong ngực, mắt hồ ly hơi mở to nói: “Nương nương ôm gì trong lòng vậy?”
“Bảo Phúc Huyền Quân tặng ta hoa đào ủ.” Triệu quý phi không gạt, tất cả mọi người để biết Xu Xu phối được thuốc dưỡng sinh kia hoa đào ủ dưỡng nhan này lại càng không kém.
Ninh phi cười lạnh, “Nương nương thật là cái gì cũng dám ăn.”
Triệu Thiến Diệm cũng trợn mắt cười lạnh, “Ninh phi nói gì vậy, ngay cả Hoàng thượng cũng khen Bảo Phúc huyền quân không dứt miệng, Ninh phi đây là nói xấu thuốc Bảo Phúc huyền quân phối có vấn đề sao?”
Ninh phi mặt xanh mét, tiện nhân này dám lấy Hoàng đế ra áp chế bà ta, bà ta không dám tiếp tục phản bác.
Triệu Thiến Diệm không hề phản ứng bà ta, ôm đồ vật này chạy lấy người, tuổi tác hai người ngang nhau, cũng bảo dưỡng như nhau, mặc dù làn da trắng nõn, nhưng rốt cuộc năm tháng không buông tha con người, mỗi ngày sau khi tẩy phấn thì cũng không thể che giấu được nếp nhăn và đồi mồi trên mặt.
Bà ấy cũng không tin Ninh phi không thèm để ý mặt của mình.
Ninh phi sao có thể không để ý, trong kinh thành ai chẳng biết Xu Xu phối thuốc tốt, nhưng bà ta đâu thể đi xin?
Lúc này muốn đi vào thăm Tiêu Thận công chúa, ai ngờ công chúa cũng không gặp bà ta, Ninh phi tức giận phất tay áo rời đi.
Phù Hoa còn ở tẩm cung nói chuyện với Xu Xu, “Ta mới không muốn gặp bà ta, bà ta thật phiền, cả ngày chỉ biết nói, lần này biết ta trúng độc, tới đây không biết là muốn diễn trò gì.”
“Không có việc gì đâu, chúng ta không gặp là được.” Xu Xu nói.
Xu Xu còn ở trong hoàng cung dùng ngọ thiện, buổi chiều lại bồi Phù Hoa nửa ngày, buổi tối mới về phủ Quốc Công.
Thục vương vừa lúc vào trong cung, buổi tối còn đưa Xu Xu về phủ Quốc Công.
Đảo mắt cũng qua nửa tháng, Xu Xu mỗi ngày đều vào cung pha thuốc cho tiểu công chúa còn có thể thêm vài giọt cam lộ vào đó, cho nên tiểu công chúa khỏe lại rất nhanh.
Có thể ngủ và hoạt động, sắc mặt hồng nhuận, ăn uống cũng ngon.
Tiểu công chúa cơ bản đã khỏi hẳn, không cần tiếp tục ngâm nước thuốc nữa, những cung tỳ và thái giám từng hầu hạ tiểu công chúa lúc trước đã bị Đại Lý Tự đánh đến tè ra quần, nhưng cũng không tra ra được cái gì, thủ đoạn nghiêm hình bức cung của Đại Lý Tự vô cùng lợi hại, nếu như những cung tỳ và thái giám kia có vấn đề thì đã sớm tra ra manh mối.