Xe ngựa dần dần ra đến ngoài cung, Xu Xu đẩy ra mành nhìn bức tường hoàng cung cao nguy nga phía sau, nàng buông mành nhìn Thục Vương.
Phó Liễm Chi nhìn nàng, “Sư muội có chuyện gì muốn nói?”
Xu Xu gật đầu, chuyện này nàng không muốn gạt sư huynh.
“Sư huynh, hôm nay khi ta giúp công chúa ngâm nước thuốc, có ngửi thấy mùi thơm lạ trên người Phù Chỉ quận chúa, mùi đó giống với mùi hương trong m.á.u của công chúa.” Xu Xu nói hết một lượt, “Ta không thể khẳng định chuyện này có liên quan đến Phù Chỉ quận chúa không, nhưng trên người công chúa có mùi lạ như vậy là vì đó là mùi chỉ có sau khi trúng độc mới có, quận chúa lại. . . . . .”
Phó Liễm Chi hơi nhíu mày, hắn biết Xu Xu nói thật, Xu Xu cảm quan linh mẫn hơn người thường rất nhiều, trên người Phù Chỉ lại có mùi lạ.
Xu Xu có lẽ không biết nhiều về độc, hắn biết có một số loại độc không màu không mùi, nhưng thực tế là có chút mùi mà người thường không thể ngửi thấy, mà chỉ người cảm quan linh mẫn mới có thể ngửi thấy.
Chỉ có người tiếp xúc với độc thì trên người mới có mùi được.
Cho người hạ độc công chúa có thể chắc đến tám chín phần là Phù Chỉ.
Phó Liễm Chi nghiêm mặt.
Nếu là Phù Chỉ gây nên thì cũng dễ hiểu, Phù Chỉ và Phù Hoa có quan hệ lợi ích.
Phù Thiện và Tiêu Thận vương là huynh đệ, mặc dù không phải anh em cùng mẹ, nhưng Tiêu Thận vương ngồi trên vương vị, Phù Thiện làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm thần tử?
Công chúa c.h.ế.t ở Đại Ngu, châm ngòi quan hệ giữa Đại Ngu và Tiêu Thận vương, nếu Tiêu Thận vương báo thù vì nữ nhi thì sẽ ra tay với hoàng tử hoặc hoàng đế Đại Ngu, phụ hoàng cũng không nén giận, nhất định sẽ khởi xướng chiến tranh, đến lúc đó Phù Thiện là ngư ông đắc lợi.
Xu Xu cũng hiểu chuyện này, nàng cẩn thận hồi tưởng lại đời trước.
Khi đó nàng vừa mới c.h.ế.t chưa được mấy tháng, nơi nơi không dám đi, cả ngày du đãng ở trong phủ Quốc Công, đi theo Tống Ngưng Quân nên không biết chuyện gì bên ngoài.
Khi đó, Tống Ngưng Quân cũng không để nha đầu trong viện nói loạn huyên thuyên, nàng đi theo Tống Ngưng Quân cũng không nghe thấy nha hoàn chuyện trò gì.
Nhưng Xu Xu nhớ được mơ hồ hình như là một hai năm sau, dân chúng trong kinh thành đều hoảng sợ nghị luận chuyện hoàng đế Đại Ngu xuất binh đánh nước đồng minh, nàng không biết nước đồng minh đó có phải là Tiêu Thận hay không, nhưng ngẫu nhiên nghe thấy dân chúng bất an lo sợ, nhắc đến chuyện này thì mặt họ đều biến sắc, cũng không dám tùy tiện nghị luận loại chuyện này.
Xu Xu cúi đầu thở dài, đời trước nàng rất chú ý Tống Ngưng Quân, kỳ thật có rất nhiều chuyện không biết phải nói sao cho rõ.
Đời trước nếu Đại Ngu đã đánh Tiêu Thận quốc, vậy rất có thể lần này Phù Hoa ở kinh bị tổn hại .
Cho dù có thể cứu sống Phù Hoa là chuyện tốt, nhưng nàng nghĩ chuyện khác thì vô dụng.
Phó Liễm Chi thấy Xu Xu cau mày, trong lòng hắn khẽ động, đưa tay vuốt lông mày nàng, “Đừng lo lắng, có ta.”
Bàn tay hắn rất ấm, hai má Xu Xu ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta không thực lo lắng, người hạ độc khẳng định không dám hạ độc lần thứ hai, nhưng ta nghĩ là không tìm được chứng cứ.”
Nếu người hạ độc thật sự là Phù Chỉ, vậy sẽ rất khó tìm chứng cứ, Phù Chỉ ăn uống ở cùng chỗ với Phù Hoa nên dễ dàng tiêu hủy chứng cứ phạm tội hạ độc Phù Hoa.
Phó Liễm Chi chậm rãi nói: “Quả là như thế.”
Hơn nữa bởi vì Phù Thiện là sứ thần Tiêu Thận quốc nên có tìm được chứng cớ thì Đại Ngu cũng không thể tùy ý xử trí hắn ta.
Rất nhanh đã tới phủ Quốc Công, Phó Liễm Chi đưa Xu Xu vào phủ, hắn không dừng lại lâu mà trở về hoàng cung nói lại chuyện Xu Xu vừa nói cho hắn với Thuận Hòa đế.
Thuận Hoà đế nghe xong thì chau mày, sau một lúc lâu mới nói: “Trước hết thẩm vấn bọn cung tì thái giám đã, sau đó cái gì cũng phải tra, chỉ điểm cho quý phi về Phù Chỉ quận chúa kia một chút.” Ông ấy biết này hai người này không dễ dàng động, thậm chí không thể thẩm vấn, vì bọn họ là đại diện cho Tiêu Thận quốc, chuyện này sợ là phiền toái .
“Nhi thần biết rồi.”
Sau khi Phó Liễm Chi rời đi, Thuận Hoà đế lại nghĩ đến Xu Xu, sắc mặt dịu đi chút.
Phù Hoa chờ Xu Xu rời đi liền rầu rĩ không vui tựa vào gối mềm, kỳ thật trên người nàng ấy không có khí lực nữa nhưng không muốn nằm xuống.
Phù Chỉ ôm hai bình hoa đào ủ đưa cho nàng ấy, “Huyền quân nói cái này có thể uống, vừa rồi muội muội uống thuốc có hơi đắng, cái này ngọt sẽ làm giảm vị đắng trong miệng.”
“Đa tạ tỷ a Chỉ.” Phù Hoa nhận chén trà, uống cạn nước bên trong rồi đưa chén cho Phù Chỉ, giận dữ nói: “Tỷ tỷ, ngươi nói rốt cuộc là ai muốn hạ độc hại ta? Ta đến Đại Ngu cũng không đắc tội với ai, chẳng lẽ là người này là gian tế của Đại Ngu? Độc c.h.ế.t ta có thể châm ngòi quan hệ Đại Ngu với Tiêu Thận.”
Đây cũng là ý nghĩ của hầu hết mọi người.
Phù Chỉ tiếp nhận chén trà thì tay hơi dừng lại, lại chậm rãi nắm chặt, mặt nàng ta có chút trắng, “Muội muội không cần nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho thật tốt sẽ nhanh khỏe lên.”
Phù Hoa cười với đường tỷ, “Đúng, a Chỉ tỷ cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay khẳng định tỷ cũng sợ hãi.”
“Được.”