Xu Xu đang ăn canh chua cá, canh chua cá đậm mùi cá, cả món ăn đều khá cay, hai má Xu Xu phiếm hồng, nghe tiểu công chúa nói như vậy liền hỏi: “Bà ấy nói gì về ta?”
Xu Xu hỏi ra, Phù Hoa lại im lặng, một lát sau mới chậm rãi nói: “Thực ra cũng không nói gì thêm, chỉ ở trước mặt ta nói Thục Vương tốt, nói ngươi không giống khuê tú, cả ngày ra ngoài chẩn bệnh cho người ta, không thích hợp làm vương phi, không có tác phong của một vương phi.”
Lúc Phù Hoa nói rũ mắt xuống, giọng điệu có chút rầu rĩ không vui.
Nàng ấy biết ý của Ninh phi, chính là bịa chuyện trước mặt nàng ấy, biết được lần này nàng ấy đến Đại Ngu có ý đồ kết thân hai nước.
Lúc nàng ấy còn chưa gặp Thục Vương đã từng nghe nói các chiến tích lừng lẫy của hắn, đến Đại Ngu gặp Đại điện hạ rồi, thấy khuôn mặt hắn tuấn mỹ vô song, khí chất dửng dưng, nàng ấy nhìn một cái đã thấy thích.
Nhưng cũng chỉ là thích thưởng thức mà thôi.
Lúc ấy nàng ta còn đang buồn bực Huyền Quân, nhưng cả ngày nghe Ninh phi nói như vậy, trong lòng nàng ấy cũng không vừa ý, phụng phịu hỏi Ninh phi: “Nương nương nói vậy là có ý gì? Lúc ở Tiêu Thận ta cũng thích ra ngoài, cưỡi ngựa vào rừng săn thú, không phải ý nương nương muốn nói ta cũng không giống công chúa đấy chứ?”
Tất nhiên Ninh phi không dám đáp lại, vội nói chỉ là hiểu lầm, ý bà ta không phải như vậy.
Sau đó Ninh phi còn qua hai lần nữa, lần này cũng không đề cập đến chuyện Xu Xu và Thục vương nữa mà bắt đầu nói đến chuyện Xu Xu luận võ với nàng ấy, nói gần nói xa vẫn là chỉ trích Xu Xu quá đáng, không nên khiến nàng ấy bị bẽ mặt trên võ đài. Về sau Phù Hoa cũng không thích vị phi tử nịnh hót này, nghe cung tỳ nói bà ta đến, Phù Hoa cũng không cho bà ta vào được tẩm cung.
Phù Hoa không ngốc, chắc chắn Ninh phi không thích Xu Xu, lại biết nàng ấy đến Đại Ngu, cho nên muốn châm ngòi nàng ấy với Xu Xu, để nàng ấy ghét Xu Xu chăng?
Chẳng lẽ Ninh phi cho rằng Tiêu Thận quốc các nàng ghét ai liền đi hạ cổ hại người đó sao?
Nàng ấy cũng có nuôi vài con cổ trùng, nhưng đều xem như sủng vật, còn những thứ cổ khác, nàng ấy cũng không hiểu biết nhiều như a tỷ nàng ấy.
Xu Xu cười nói: “Có lẽ Ninh phi nương nương không thích ta.”
Trong lòng nàng biết rõ Ninh phi đâu chỉ là không thích nàng, thậm chí còn hận nàng nữa là.
Xu Xu liền cảm thấy những người này rất kỳ lạ, chuyện gì nàng cũng không làm, vậy mà họ lại hận nàng được.
Phù Hoa do dự hỏi Xu Xu: “Ngươi thực sự đính thân với Thục Vương rồi sao?”
Nếu Đại Ngu có liên hôn với Tiêu Thận thì nàng ấy cũng chấp nhận liên hôn với Thục Vương, nhưng nàng ấy cũng đã thử hỏi thăm rồi, Thục Vương không dễ ở chung, tính tình lạnh lùng, lại còn c.h.é.m g.i.ế.c tỳ nữ từng bò lên giường hắn, mấy năm nay ngay cả thông phòng cũng không có, hình như không thích gần gũi với nữ tử.
“Đúng vậy, đã đính thân rồi.” Xu Xu gật gật đầu, không gạt tiểu công chúa.
Phù Hoa ấp úng hỏi: “Ai cũng nói Thục Vương không thích nữ nhân, ngươi lại còn đính hôn với hắn sao?”
Nếu Đại điện hạ đã đính hôn với Xu Xu thì Phù Hoa cảm thấy chút nhớ nhung của mình bỗng chốc tan thành mây khói, nàng ấy chỉ cảm thấy vẻ ngoài Thục Vương tốt, chứ cũng không phải thực sự thích.
Xu Xu nhớ đến mấy ngày nay gần gũi với Thục vương, hai má dần dần đỏ ửng lên.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Phù Hoa cũng hiểu được sơ sơ, lại nói, cô nương xinh đẹp như Xu Xu, Thục Vương động tâm cũng là chuyện bình thường.
Được rồi, Xu Xu và Thục vương hạnh phúc là được.
Hai tiểu cô nương ăn trưa xong, cánh hoa đào phơi nắng bên ngoài cũng gần khô rồi.
Xu Xu nấu toàn bộ cánh hoa đào với một số lượng vừa phải cam lộ và nước cất chung với nhau, nấu được hơn nửa chậu tương hoa đào.
Chờ tương hoa đào nguội, Xu Xu rót chúng vào trong những lọ sứ nhỏ, chỉ rót một nửa, sau đó bỏ thêm mật ong rừng vào, bảy ngày sau mật ong rừng và tương hoa đào ngấm vào với nhau là có thể dùng được rồi.