Hai người nhỏ giọng nói chuyện, đại điện vang lên tiếng nói thanh thúy của nữ tử, “Hoàng đế, Đại Ngu các người tiếp đãi sứ thần đều nhàm chán như vậy sao? Chỉ có uống rượu và khiêu vũ? Không có gì khác để chơi sao?” Đây chính là giọng nói của tiểu công chúa Phù Hoa của Tiêu Thận vương.
Mắt nàng ta nhìn Thuận Hoà đế, trong mắt không có ác ý, chỉ là nữ hài tử khờ dại rực rỡ, có thể thấy được là thật sự cảm thấy yến hội này nhàm chán đến cực điểm.
Phù Thiện ngồi ở bên cạnh nàng ta, nhỏ giọng nói: “Hoa nhi, không được vô lễ với đế vương.”
Các đại thần cũng không nghĩ nhiều, thực tế tiêu chuẩn tiệc tiếp đãi sứ thần đều như vậy.
“Không sao.” Thuận Hoà đế cười to nói: “Phù công chúa cảm thấy chúng ta nên chơi cái gì dược?”
Mắt Phù Hoa nhẹ nhàng chuyển động, nàng ta đưa tay vuốt ve sói xám bên cạnh mình, cười duyên nói: “Nghe nói kinh thành cũng có rất nhiều thế gia công tử thích nuôi dưỡng mãnh thú dùng để đấu thú, hay là xem đấu thú đi, tìm mấy người có thể đánh võ rồi đấu trong đại điện này cũng được.”
Nàng ấy vẫn là đứa nhỏ tâm tính, cũng bởi vì Tiêu Thận quốc dễ dãi với nữ tử, cô gái cũng được nuôi lớn giống như nam hài, thuở nhỏ đã dùng kỵ mã đánh nhau.
Phù Hoa nói xong thì ánh mắt chuyển sang Phó Liễm Chi, “Nghe nói Thục Vương điện hạ có nuôi một con hổ trắng, không biết ‘ Tướng Quân ’ của ai lợi hại hơn.”
Tướng Quân chính là tên con sói xám, tên cũng thật uy vũ khí phách, Xu Xu không khỏi nhớ tên của báo xa-li và sư tử trắng trong nhà, nàng càng trầm mặc .
Phó Liễm Chi nhẹ giọng nói: “Hỏa Diễm của bổn vương ra trận g.i.ế.c địch, không có hứng thú để đi đấu thú.”
Phù Hoa hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng đáp: “Thực xin lỗi.” Nàng ấy cũng nghe nói qua chuyện hổ trắng của Thục Vương còn tới thương trường g.i.ế.c địch.
“Không sao.”
Ninh phi ngồi bên cạnh Phó Lệ Nguyên bỗng nhiên dùng khăn che miệng cười nói: “Phù công chúa không biết, trong kinh thành cũng không chỉ có hổ trắng của Đại điện hạ, còn có mấy mãnh thú thuần phục khác. ‘
“Hả?” Phù Hoa mở to mắt, hiển nhiên rất có hứng thú.
Hổ trắng đã ra trận g.i.ế.c địch, đương nhiên nàng ta sẽ không cưỡng cầu, nhưng nếu có chút mấy con khác chơi thì nàng ta rất hứng thú.
Xu Xu liếc mắt qua Trữ phi một cái.
Ninh phi cười nói: “Trong kinh thành còn có hai mãnh thú thuần phục Bảo Phúc huyền quân, chuyện của hai mãnh thú này nhiều người cũng biết.”
“Bảo Phúc huyền quân?” Phù Hoa mới vào cung, hiển nhiên không rõ vị huyền quân này là ai.
Mọi người lại rất rõ ràng, ánh mắt dừng ở trên người Xu Xu trên người, Phù Hoa cũng nhìn theo, lần đầu tiên nhìn thấy Xu Xu liền hoảng thần, không thể tin được trong kinh thành còn có nữ nhân tuyệt sắc như vậy.
Đường tỷ Phù Chỉ của nàng ta ở Tiêu Thận đã được mọi người coi là tiểu mỹ nhân, nhưng so với vị trước mặt này thì không tính là gì cả.
Nhưng nhìn qua thì hơi gầy một chút, người nhỏ như vậy cũng có thể thuần phục được mãnh thú sao?
Phù Hoa hiển nhiên là có chút không tin đích, “Vị phi tử này đừng có lừa ta.”
Ninh phi không hề thích Xu Xu, nàng không chỉ khiến hoàng nhi bị thất hồn lạc phách, mà còn làm cho hoàng nhi bị Thục Vương đánh thành bộ dạng thảm hại, chẳng còn chút thể diện nào, vậy mà còn che chở cho cái thứ hồ ly kia. Điều này thay đổi quá nhanh khiến cho trong lòng Ninh phi khẳng định là rất oán ghét nàng. Chính vì thế nên mới lợi dụng cơ hội khiến cho Xu Xu mất hết thể diện, thậm chí muốn lấy mạng Xu Xu luôn, huống chi nàng ta cũng không nói bậy, Hoàng đế biết chuyện cũng không hề có chỉ trích nàng ta nửa lời.
Tự nhiên Ninh phi cũng càng không dại gì mà đi lừa gạt Phù công chúa. Đôi mắt gian xảo của Ninh phi có chút hất lên, đôi mắt ấy lộ rõ vẻ phong tình khó nén, nhưng nàng ta khôn ngoan ôn nhu nói: “Bảo Phúc huyền quân đang ở trên đại điện, công chúa có thể tự mình đi hỏi huyền quân, tất cả mọi người, ai ai trong kinh thành đều biết được Bảo Phúc huyền quân có thuần phục được hai hung thú.”
Phù Hoa công chúa hơi nhíu mày, đôi mắt tỏ vẻ khó tin nhìn về phía Xu Xu, trên thực tế, tất cả mọi người nhìn qua phía Xu Xu.