Tống Xương Đức biết Xu Xu đi theo ông ấy sợ là không được tự nhiên, nói: “Xu Xu đi cùng quận chúa đi.”
“Tổ phụ, vậy con đi trước.” Xu Xu nhẹ nhàng nói.
Xu Xu cùng Anh vương phi và Khang Bình đi vào trong cung.
Chuyện Thục vương đính thân với Xu Xu không có nhiều người ngoài biết, nhưng Khang Bình đoán được chút, lúc này nàng ấy cũng không hỏi nhiều, hai cô nương tán gẫu những chuyện khác.
Đi một phút mới tới đại điện đãi khách.
Đại điện đãi khách chạm trổ trên gỗ, xanh vàng rực rỡ, nay là tiếp kiến sứ thần đồng minh, cho nên cũng không tách nhóm nữ quyến ra riêng.
Hôm nay nữ quyến tới không nhiều, đều là mấy công chúa quận chúa, còn có thái hậu và Triệu quý phi chưởng quản hậu cung, còn có Trữ phi với Đường phi, một vài phi tần khác.
Cung yến đãi khách như vậy đều là mỗi người có bàn ghế riêng.
Hai bên trái phải đầu tiên là trọng thần nhất phẩm trong triều cùng với ba vị hoàng tử.
Nhị hoàng tử ngồi sau Trữ phi cùng Vệ Sở Tuyền, bên cạnh tam hoàng tử là Triệu quý phi.
Thục Vương không có mẫu phi cũng không có hoàng phi, nhưng không bao lâu, tất cả mọi người phát hiện cung tì dẫn một cô gái chính ngũ phẩm cáo mệnh tới vị trí phía sau Thục Vương.
Nữ tử tươi đẹp như hoa, khuôn mặt như tiên, váy dài chạm đất, ánh mắt mọi người trong đại điện cũng không tự chủ mà bị nàng hấp dẫn.
Xu Xu ngồi ở vị trí, lúc này người đến chưa nhiều.
Dần dần, tất cả mọi người cũng tới, đều được cung tì dẫn vào chỗ ngồi.
Cuối cùng còn lại là Thuận Hoà đế, cùng sứ thần Tiêu Thận quốc, hôm qua Xu Xu đã gặp người đó và một nữ tử đi cùng tới đại điện.
Người đi bên cạnh Thuận Hoà đế là Phó Liễm Chi, hôm nay hắn mặc cẩm bào màu vàng, mặt trên thêu tứ trảo kim mãng, ngọc quan trên đầu, tuấn mỹ vô song.
Nữ tử của Tiêu Thận quốc cười khẽ nhìn Thục Vương điện hạ, bên cạnh nàng ấy còn có con sói xám ngày hôm qua cùng đi dạo phố, uy phong lẫm lẫm.
Nhìn thấy cô gái như không thấy con sói nhỏ kia đi vào, không ít đại thần và phi tần hậu cung e ngại mãnh thú, nhưng là ngại đế vương ở đây, cũng không dám nói chuyện lung tung.
Ánh mắt Xu Xu dừng trên người con sói xám.
Con sói xám kia bám theo nữ tử, cũng không sợ nhiều người ở đây.
Thuận Hoà đế cùng sứ thần Tiêu Thận quốc chậm rãi ngồi xuống, lễ bộ thượng thư nói về thân phận sứ thần Tiêu Thận quốc, sau đó đương nhiên là một dàn tiếng hoan nghênh.
Xu Xu biết được vị sứ thần này là hoàng đệ của Tiêu Thận vương, Phù Thiện.
Còn nữ tử kia, tuổi nhỏ mà diện mạo xinh đẹp chính là tiểu nữ nhi Phù Hoa của Tiêu Thận vương.
Khác với trưởng nữ Phù Chỉ dịu dàng của Phù Thiện.
Sau đó là diễn nhạc hợp tấu.
Lúc này có không ít triều thần kinh ngạc vì không chỉ có là tiểu công chúa của Tiêu Thận quốc công nhiên mang mãnh thú vào cung, còn có nữ tử ngồi phía sau Thục Vương không phải chính là Tống Tam cô nương phủ Định Quốc Công sao?
Nếu ngồi ở vị trí này, ở đây trọng thần và nhóm công hầu đều là nhân tinh, lập tức biết được chắc chắn là Đại điện hạ đã đính thân với Tống Tam cô nương, nhưng còn chưa được đế vương tứ hôn, nhưng Tống Tam cô nương có thể ngồi ở đây thì rõ ràng là đế vương cũng đã đồng ý với việc hôn nhân này.
Mọi người tâm tư khác nhau, Thục Vương tính tình lãnh đạm vô cùng ghét nữ nhân, thế nhưng lại cũng định thân rồi.
Không biết Thục Vương là thật tâm thích Tống Tam cô nương, hay là nguyên nhân khác.
Chứng ghét nữ nhân của Thục Vương đã tốt hơn rồi sao?
Mặc kệ tốt hay không tốt, hiện tại đây không phải chuyện để chú ý, hôm nay là mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tiêu Thận quốc, đương nhiên là ăn uống linh đình, nhất phái bình thản.
Lúc này đại khái đều đang tự nhẹ giọng nói chuyện với nhau, Vệ Sở Tuyền vừa vặn ngồi ở bên cạnh Xu Xu, nàng ấy nhỏ giọng nói chuyện với Xu Xu: “Xu Xu.”
Xu Xu nghiêng đầu nhìn nàng ấy, “Vệ trắc phi.”
Vệ Sở Tuyền nhỏ giọng nói: “Xu Xu, thực xin lỗi.”
Xu Xu khẽ nhắm mắt, “Ta cũng không trách cứ Vệ trắc phi.”
Thực tế nàng cũng không biết Vệ trắc phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán rằng Vệ trắc phi không thích Nhị hoàng tử, thậm chí e ngại căm hận Nhị hoàng tử, nàng phối thuốc cho Vệ trắc phi, Vệ trắc phi cũng chưa uống, nàng ấy căn bản không muốn có đứa nhỏ của Nhị hoàng tử.
Lúc trước Nhị hoàng tử có tâm tư với nàng, để cho thái hậu truyền khẩu dụ, Xu Xu không có oán Vệ trắc phi.
Ngày ấy Nhị hoàng tử say rượu suýt nữa vô lễ với nàng, Vệ trắc phi rõ ràng sợ đến phát run còn kiên trì để cho cung tì tiễn nàng đi, rời sau khi nàng rời khỏi đại điện còn nghe tiếng bàn tay ở bên trong vang lên.
Nữ tử này cũng là người đáng thương thôi.
Vệ Sở Tuyền nhỏ giọng nói: “Xu Xu không trách ta là tốt rồi, còn có chuyện của ngươi và Thục Vương điện hạ, chúc mừng.”
Xu Xu nhẹ nhàng nói: “Cám ơn Vệ trắc phi.”