Xu Xu lại không chú ý tới những thứ này, nàng quỳ gối trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Xu Xu không nghĩ tới, vận mệnh sau đó của nàng lại nực cười đến cực điểm, không đến nửa tháng, con báo đen mà Tống Ngưng Quân nuôi xông vào khuê phòng của nàng, xé nát cơ thể nàng, Tống Ngưng Quân đau lòng khóc lớn, nói rằng nàng ta cũng không biết tại sao lại như vậy, mọi người trong Tống gia đều lựa chọn tin tưởng Tống Ngưng Quân, cảm thấy là nàng đã trêu chọc đến con báo đen kia.
Nhưng nàng cũng không tan biến đi, mà trở thành hồn ma vất vưởng, vì khi còn sống chấp niệm quá sâu nên cả ngày đều đi theo Tống Ngưng Quân, lại vô tình phát hiện ra hai bí mật lớn nhất của Tống Ngưng Quân.
Do đó nàng mới biết được, lúc còn sống nàng đã ngu xuẩn đến mức nào, nàng thật sự đã bị Tống Ngưng Quân cướp đi tất cả, cái gì mà trao đổi tín vật làm tỷ muội cả đời, chẳng qua cũng chỉ là do Tống Ngưng Quân bịa đặt nói dối lừa gạt nàng, bình ngọc mà nàng nhặt được từ trên núi đã đeo nhiều năm kia chính là thần vật, nàng tận mắt nhìn thấy mỗi ngày Tống Ngưng Quân đổ một giọt sương từ trong bình ngọc tinh xảo ra, hòa tan vào trong một cốc nước, một nửa dùng để uống, một nửa khác thì đút cho con báo đen kia .
Xu Xu phiêu đãng trên xà ngang trong khuê phòng của Tống Ngưng Quân, nhìn, Tống Ngưng Quân mang vẻ mặt lạnh lùng, khác một trời một vực so với Tống Ngưng Quân xuất hiện trước mặt nàng, nàng ta vuốt ve bình ngọc trơn láng, giọng điệu cũng lạnh như băng, “Muội muội, muội chớ có trách ta, muội thiếu chút nữa hủy đi bình ngọc của ta, huống chi với dáng vẻ kia của muội, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.” Nàng ta vừa dứt lời lại tiếp tục dịu dàng vuốt ve bình ngọc trên tay.
Xu Xu nhìn một màn này, có chút muốn khóc, nhưng nàng đã là một hồn ma rồi, làm gì có nước mắt cơ chứ.
Nàng bị Tống Ngưng Quân lừa dối , thậm chí đến mức đánh mất cả tính mạng, nàng quả thật quá ngu xuẩn mà.
Đi theo Tống Ngưng Quân một thời gian, Xu Xu mới biết được lý do nàng bị người nhà chán ghét, dung mạo dần trở nên xấu xí hay việc đệ đệ Tống Ngọc Đình bị bệnh chữa mãi không khỏi và thậm chí ngay cả cái c.h.ế.t của nàng, tất cả đều do Tống Ngưng Quân gây nên.
Xu Xu không cam lòng, nàng muốn báo thù, nhưng ngoài việc đi theo Tống Ngưng Quân thì nàng chẳng làm được gì cả.
Tống Ngưng Quân còn có một bí mật nữa, nhưng Xu Xu lại không thể biết rõ được, nàng chỉ cảm thấy Tống Ngưng Quân rất may mắn, cho dù nàng ta có gặp nguy hiểm hoặc là bất cứ chuyện lớn nào, Tống Ngưng Quân dường như đều có thể biết trước được, mà hóa nguy thành an.
Đại khái đây mới là thiên chi kiêu nữ, có số mệnh nghịch thiên, vì vận mệnh tương lai mà có thể dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc để đạt được mục đích.
Xu Xu biết chính mình và Tống Ngưng Quân là hai loại người khác nhau.
Nàng đi theo Tống Ngưng Quân, nhìn Tống Ngưng Quân có mối tình đầu,quyến rũ nam nhân biến thái kia ra sao, nhìn thấy nàng ta dùng phủ Quốc Công làm bàn đạp để từng bước đi lên thế nào,được phong làm huyện chủ, gả cho hoàng tử làm phi tử, sinh con dưỡng cái, hạnh phúc mỹ mãn.
Còn nàng thì phiêu đãng vất vưởng mấy chục năm, đã sớm nhận mệnh.
Vào sáng sớm một ngày nào đấy, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.
Xu Xu thầm nghĩ, nàng phiêu đãng mấy chục năm, cuối cùng cũng phải vào điện Diêm vương để luân hồi rồi sao?
Nhưng bên tai nàng lại truyền đến giọng nói dịu dàng của Tống Ngưng Quân, “Muội muội, đây là cái gì?”
Nghe thấy lời nói quen thuộc này, Xu Xu vẫn chưa mở mắt, nàng cho rằng đây chẳng qua là do nàng trước khi tiến vào vòng luân hồi lại nghe nhầm mà thôi, nàng nhớ đến cuộc sống ngắn ngủn bi thảm khi còn sống tại phủ Định Quốc Công, đều bắt nguồn từ những lời này của Tống Ngưng Quân khi hai người họ ở trong suối nước nóng.
Xu Xu nghĩ, vì sao đã tiến vào vòng luân hồi rồi mà nàng vẫn còn nhớ lại khoảnh khắc ấy, không lẽ phiêu đãng hai mươi năm, nàng vẫn không cam lòng ư?
“Muội muội, sao muội lại nhắm mắt vậy, hay là có chỗ nào không thoải mái sao?”
Vẫn là giọng nói của Tống Ngưng Quân, dịu dàng yên lặng, dễ dàng mê hoặc người khác
Không đúng, hình như có chút không thích hợp.
Xu Xu làm hồn ma hai mươi năm, sớm đã không có bất cứ cảm giác gì rồi, nàng không cảm nhận được ấm lạnh, không ngửi thấy mùi thơm hay thối.
Nhưng giờ phút này dòng nước ấm áp khẽ vuốt ve thân thể nàng là chuyện gì đây?
Xu Xu giật mình mở mắt ra.
Lọt vào trong mắt chính là gương mặt thanh tú tràn đầy lo lắng của Tống Ngưng Quân.
Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, đã thật lâu thật lâu nàng không cảm nhận được rồi.
Xu Xu há miệng, có chút mờ mịt cùng không cam lòng.
“Muội muội.” Tống Ngưng Quân cầm cổ tay Xu Xu, lo lắng nói: “Ngâm nước lâu có chút choáng đầu hả? Nếu không tỷ bảo nha hoàn vào mặc quần áo cho chúng ta?”
Sắc mặt Xu Xu trắng bệch, nàng không rõ hiện tại rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hồn ma vất vưởng hai mươi năm kia chẳng lẽ chỉ là một giấc mộng thôi ư?
Hay là vì chấp niệm của nàng quá sâu, lại một lần nữa quay trở về khoảng thời gian khi mới bắt đầu mọi chuyện?
Xu Xu nắm chặt bình ngọc nhỏ xâu vào sợi dây tơ hồng trước ngực, ngay cả bàn tay cũng phát run.
Tống Ngưng Quân cho rằng Xu Xu không thoải mái, ánh mắt rơi vào trên chiếc bình nhỏ trước n.g.ự.c nàng, một lát sau nàng ta cụp mắt, gọi mấy nha hoàn tiến vào hầu hạ.
Không vội, nàng ta còn rất nhiều thời gian, chiếc bình ngọc nhỏ trên cổ Xu Xu, nàng ta nhất định phải có được.