Sau khi trở lại phủ Quốc Công, Xu Xu liền sống những ngày tháng thoải mái, người Tống gia đối xử với nàng rất tốt, còn Tống Ngưng Quân âm kém dương sai tráo đổi thân phận với nàng cũng đối xử tốt với nàng, mỗi ngày đều bầu bạn bên cạnh nàng.
Xu Xu dần dần thích ứng với cuộc sống trong phủ.
Định Quốc Công tự mình đổi tên cháu gái Trần Xu Xu thành Tống Ngưng Xu, ghi tên vào gia phả Tống gia, cái tên phía trước nàng chính là tên của Tống Ngưng Quân.
Qua hơn hai tháng, Xu Xu và Tống Ngưng Quân dần trở thành bạn tốt, hai người coi nhau như tỷ muội ruột mà sống chung, Tống Ngưng Quân thông tuệ lại có tài hoa, dạy Xu Xu cầm kỳ thư họa, dẫn nàng đi kết giao với các cô nương thế gia khắp kinh thành.
Có lần khi hai người cùng nhau ngâm suối nước nóng, Tống Ngưng Quân nhìn thấy trên cổ Xu Xu có đeo một chiếc bình ngọc, thì nhìn nhiều hơn hai lần rồi hỏi Xu Xu, “Muội muội, đây là cái gì thế?”
Xu Xu nắm chặt chiếc bình ngọc trên cổ, mềm giọng nói: “Tỷ tỷ, đây là đồ trước kia muội lên núi nhặt được, sau đó vẫn luôn mang bên người.”
Nghe thấy Xu Xu nói là đi đốn củi, Tống Ngưng Quân đỏ mắt, cầm hai tay Xu Xu kiên định nói: “Muội muội, thật xin lỗi, người vốn nên chịu khổ phải là ta, là ta đoạt mất vị trí chính nữ của muội, hưởng thụ sủng ái vốn nên thuộc về muội, muội muội, muội yên tâm, về sau cho dù có xảy ra chuyện gì, ta đều thương yêu muội, bảo vệ muội, sẽ không khiến muội phải chịu bất cứ ấm ức nào.”
Lúc đó, Xu Xu cực kỳ cảm động, cũng âm thầm thề, sẽ luôn làm tỷ muội tốt với Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân nói xong, liền tháo một chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc trên cổ tay xuống đeo vào tay Xu Xu, cười tít mắt nói với Xu Xu, “Muội muội, không bằng chúng ta trao đổi tín vật đính ước đi, cả đời làm tỷ muội tốt, đây là chiếc vòng ngọc mà tỷ thích nhất, muội lấy chiếc bình ngọc của muội ra làm vật trao đổi, có được không?”
Xu Xu vốn có chút do dự, sau cùng không chịu nổi Tống Ngưng Quân đeo bám dai dẳng nên liền đồng ý.
Sau đó hai người lại sống chung như tỷ muội ruột, Tống Ngưng Quân cũng đối xử với Xu Xu vô cùng tốt, cho dù có bất cứ thứ gì cũng sẽ chia sẻ với nàng.
Xu Xu cho rằng nàng đã tìm được người nhà chân chính của mình.
Chớp mắt Xu Xu đã mười bốn tuổi.
Nàng vốn có vẻ ngoài rất đẹp, da thịt tuyết trắng, nhưng hai tháng gần đây không biết bị làm sao, da thịt của nàng càng ngày càng trở nên thô ráp, tóc cũng bắt đầu trở nên khô vàng.
Không chỉ có vậy, ngay cả người nhà Tống gia ban đầu yêu thương áy náy với nàng cũng dần trở nên lạnh nhạt với nàng.
Xu Xu mờ mịt, không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nô bộc Tống gia cũng bắt đầu hùa theo bắt nạt nàng, chỉ có Tống Ngưng Quân vẫn đối xử với nàng rất tốt, nàng thuở nhỏ lớn lên trong sự bắt nạt của dưỡng mẫu Tôn thị và huynh đệ tại thôn Thủy Hương, cho nên dần hình thành trong nàng tính cách nhát gan, mềm yếu, gặp chuyện cũng chỉ biết khóc, yên lặng chịu đựng tất cả.
Dần dà, dung mạo của nàng càng ngày càng thêm ảm đạm, ngũ quan vốn linh động cũng vì làn da thô ráp, dáng người gầy teo mà trở nên bình thường, nhạt nhẽo.
Trái lại Tống Ngưng Quân vốn chỉ thanh tú, da thịt lại càng ngày càng tốt, da như mỡ đông, tóc đen như thác nước, mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều, thậm chí lại còn nhặt được một con báo đen con ở trên núi mang về trong phủ nuôi nhốt, đương kim đế vương tôn sùng vũ lực, Tống Ngưng Quân có thể thu phục được con non của loại thú hung mãnh này liền trở nên có tiếng ở kinh thành, lại thêm nàng ta có dung mạo xinh đẹp, tài hoa xuất chúng, kéo theo rất nhiều thiếu niên đều hâm mộ nàng ta.
Xu Xu nhìn Tống Ngưng Quân trở thành thiên chi kiêu nữ (con cưng của trời) vạn dân chú ý, ngay cả vị hôn phu cha mẹ định cho nàng cũng tới cửa từ hôn, ngược lại cầu hôn Tống Ngưng Quân.
Xu Xu không thể chịu đựng thêm được nữa, nàng bắt đầu oán hận Tống Ngưng Quân, cảm thấy là do nàng ta đã cướp đi tất cả của nàng, Tống gia, sự yêu thương của cha mẹ cùng các huynh đệ, tình cảm của vị hôn phu. Nàng bắt đầu nhằm vào Tống Ngưng Quân, nhưng nàng trời sinh tính nhát gan vô dụng, ngay cả có nhằm vào ai cũng chẳng tạo được bất cứ sóng gió nào, buồn cười đến cùng cực.
Chuyện tàn nhẫn nhất có thể làm cũng chỉ là truyền tin Tống Ngưng Quân là con của một thôn dân ra ngoài, cố tình Tống Ngưng Quân thông minh lanh lợi, việc này chẳng những không hề tạo thành đả kích với nàng ta, ngược lại còn như dệt hoa trên gấm, giúp thanh danh của nàng ta được nâng cao một bước, khiến người của Tống gia càng thêm yêu mến.
Trái lại là nàng cũng bởi vậy mà càng khiến người nhà Tống gia chán ghét, mẫu thân trách nàng không để ý đến tình tỷ muội, thất vọng về nàng không thôi.
Xu Xu trốn ở trong phòng nhỏ giọng khóc, Tống Ngưng Quân không quản hiềm khích trước kia tới an ủi nàng, giọng nói dịu dàng, dung mạo xuất trần, Xu Xu gần như điên rồi, nàng gỡ vòng tay màu xanh biếc kia xuống ném vào mặt Tống Ngưng Quân, khóc thút thít nói: “Ngươi từng nói trao đổi tín vật với ta, trở thành tỷ muội tốt của ta, hiện giờ ta không muốn làm tỷ muội với ngươi nữa, là ngươi đã cướp đi tất cả của ta, ta hận ngươi, ngươi trả lại bình ngọc cho ta.” Lúc đó Xu Xu đã có chút mất đi lý trí, xông lên cướp chiếc bình ngọc trên cổ Tống Ngưng Quân.
“Muội muội, sao muội có thể như vậy?” Tống Ngưng Quân khẩn trương ôm lấy bình ngọc lùi ra sau.
Hai người dây dưa với nhau, sau cùng cùng té lăn xuống đất, chiếc bình ngọc ở mãi bên trong cổ áo của Tống Ngưng Quân cũng bị Xu Xu giật lấy, không cẩn thận văng xuống đất, sắc mặt Tống Ngưng Quân tái mét, bất chấp đau đớn trên người, nhặt bình ngọc lên nhìn, phát hiện trên chiếc bình ngọc vốn trơn nhẵn liền xuất hiện vết nứt, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, oán hận trừng mắt nhìn Xu Xu một cái, đứng dậy cầm bình ngọc lảo đảo chạy đi.