{{ msgSearch }}

Chương 297

Suối Tiên Trong Mơ

Đang Cập Nhật 1035 Chữ 19/01/2025 13:24:15

Đôi đồng tử màu lam của Hỏa Diễm lẳng lặng nhìn Xu Xu.

Phó Liễm Chi ra khỏi thư phòng, Xu Xu theo sau lưng hắn, Hỏa Diễm cũng không về Thiên viên, mà theo Xu Xu ra tận ngoài cửa.

Đợi Phó Liễm Chi nắm tay Xu Xu lên xe ngựa rồi, Hỏa Diễm cũng không chịu đi vào, con hổ trắng to như vậy cứ thế ngồi chồm hổm trước cửa mong chờ nhìn Xu Xu.

Trong lòng Xu Xu mềm nhũn, lẩm bẩm nói: “Có thể mang theo Hỏa Diễm ra ngoài được không?”

Nghĩ đến nàng cũng hiểu đó là điều không thể, hai má ửng hồng, lén nhìn Phó Liễm Chi một cái.

Con hổ trắng to như vậy, chắc chắn người bên ngoài rất sợ nó, không phải mèo con hay chó con mà có thể mang ra ngoài đi dạo được.

Phó Liễm Chi rũ mắt nói: “Không được, nó quá to.”

Xe ngựa không thể chứa nổi nó.

Xu Xu cũng biết, chỉ có thể vẫy vẫy tay với Hỏa Diễm: “Hỏa Diễm mau về đi, lần sau ta lại đến thăm ngươi.”

Hỏa Diễm vẫn ngồi chồm hỗm tại chỗ không hề nhúc nhích.

Xu Xu khó hiểu, nghĩ nghĩ rồi lại thăm dò nói với Hỏa Diễm: “Ngày mai ta lại đến thăm ngươi nhé?”

Vậy mà Hỏa Diễm nghe hiểu, không ngồi xổm trước cửa nữa, liếc mắt nhìn Xu Xu một cái, xoay người quay vào trong viện.

Xu Xu sửng sốt, cuối cùng bật cười.

Xe ngựa chậm rãi chạy đến Túy Hương Lâu, Xu Xu nhìn Phó Liễm Chi, chậm rãi nói: “Sư huynh, ngày mai cung yến muội sẽ qua chơi với Hỏa Diễm nữa.” Đồng ý rồi cũng không thể nuốt lời.

Không phải sư huynh nói ngày mai phải vào cung tham dự cung yến sao, hẳn là phủ Định Quốc Công cũng đã nhận được thiệp mời trong cung.

“Được.” Phó Liễm Chi nói.

Rất nhanh liền đến Túy Hương Lâu, Phó Liễm Chi đã cho người đến đặt sương phòng từ trước, lúc hai người đến trực tiếp đi lên sương phòng ở lầu hai.

Sương phòng rất rộng lớn, bên trong bài trí tinh xảo, trước sau đều có song cửa sổ, ngoại trừ bàn ghế để dùng bữa, dưới song cửa sổ còn bày một cái giường quý phi, mặt trên trải thảm lông cáo mềm mại.

Túy Hương Lâu là một trong những tửu lâu nổi tiếng ở kinh thành, nơi này món ăn trời nam đất bắc gì cũng có.

Đến Túy Hương Lâu dùng bữa đa số là quý tộc nhà quyền thế, hoàng thân quốc thích trong kinh thành.

Chỉ hai người Xu Xu và Phó Liễm Chi ở lại trong sương phòng, dưới song cửa sổ bày hai chiếc bình với hoa văn sen trắng xanh, bên trong cắm vài đóa xuân mai kiều diễm ướt át, từ song cửa sổ bên này nhìn qua là vườn hoa rộng lớn, bên trong không chỉ có hoa cỏ, mà còn có những cây cổ thụ xanh tươi, đều đang nảy ra những chồi non xanh nhạt.

Thực sự là một nơi tuyệt đẹp.

Song cửa sổ bên kia lại là con đường rộng rãi đi về phía hoàng cung.

Hai bên đường đã chen chúc rất nhiều người, họ đều muốn xem đoàn sứ giả Tiêu Thận quốc vào kinh.

Xu Xu cũng có chút tò mò về Tiêu Thận quốc, nhưng chắc chắn phải ăn cơm trước đã.

Hai người chọn không nhiều đồ ăn lắm, bốn món ăn hai món canh và hai phần khai vị, đều là những món ăn thanh đạm mà ngon miệng, hương vị không tệ.

Thời còn nhỏ, Xu Xu luôn bị đói, cho nên lúc dùng bữa nàng cũng không e dè người khác thế nào, cứ tự mình ăn thật no.

Phó Liễm Chi nhìn Xu Xu cầm chén ăn sạch sẽ, nàng ăn cái gì cũng rất thanh tú, không phát ra tiếng động gì, nhưng lại ăn rất nghiêm túc, cũng không nói chuyện gì với hắn.

Nhớ đến những gì Xu Xu đã từng gặp phải, đôi mắt Phó Liễm Chi giống như hố băng, toát ra sự lạnh lẽo.

Xu Xu cảm nhận được một chút, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hắn rất lạnh, dùng khăn lau miệng rồi mới hỏi: “Sư huynh, huynh ăn xong rồi sao? Muội cũng ăn xong rồi, cho người dọn bàn đi thôi.”

“Uhm.” Phó Liễm Chi nhẹ nhàng nói.

Tiểu tư thủ sẵn bên ngoài lập tức sai người của tửu lâu dọn sạch bàn ăn trong sương phòng, mang nước trà điểm tâm và dưa mát lạnh lên.

Dưa là loại quả đặc trưng của Đại Ngu, mặc dù mùa hè mới có, nhưng vẫn có thể dự trữ vào đông mới lấy ra ăn, phương pháp bảo quản cũng không dễ nên dưa vào mùa đông vô cùng đắt tiền.

“Sư huynh, huynh nói một chút về Tiêu Thận quốc cho muội biết đi.” Xu Xu cũng không hiểu rõ lắm về đất nước này, hiện tại bên ngoài đang ầm ầm, tất cả đều là dân chúng trong kinh thành chờ xem náo nhiệt.

Phó Liễm Chi ừm một tiếng, rất tự nhiên nắm tay Xu Xu đi đến giường quý phi ngồi xuống, hai má Xu Xu ửng hồng, hai người ngồi trên giường, Phó Liễm Chi nói với nàng: “Tuy Tiêu Thận quốc là nước nhỏ, nhưng rất nhiều người biết dùng cổ, cho nên các bộ lạc nhỏ xung quanh đều không ai dám tấn công Tiêu Thận quốc, Tiêu Thận cách Bắc Địch cũng không được xem là xa, Bắc Địch dám tấn công biên thành Đại Ngu nhưng lại không dám trêu chọc Tiêu Thận.”

Có thể thấy đất nước nhỏ bé này khiến người ta phải kiêng dè biết bao nhiêu.

Phó Liễm Chi tiếp tục nói: “Hai nước làm liên bang, đây là lần đầu tiên Tiêu Thận đến Đại Ngu.”

Thì ra là thế, có khả năng dùng cổ – một thuật thần bí như thế thì đúng là khiến người khác phải e dè, nếu tấn công họ thì có thể sẽ bị họ trả thù một cách vô cùng đáng sợ.

Xu Xu tò mò hỏi: “Sư huynh đã đi qua Tiêu Thận quốc chưa?”

Sưu Tầm, 19/01/2025 13:24:15

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện