Nàng đợi không lâu lắm, ước chừng nửa canh giờ đã lấy Phó Liễm Chi về, hôm nay hắn mặc khác thường ngày, là cẩm bào xanh ngọc, viền y bào màu vàng làm tôn thêm quý khí bức người của hắn, nhìn thấy hắn như vậy Xu Xu biết hắn vừa vào cung một chuyến.
Phó Liễm Chi nhớ tới phụ hoàng đưa cho hắn xem bát tự, trên mặt hắn ôn hòa hơn nhiều, hắn bước vào thư phòng, “Xu Xu đợi lâu chưa?”
Xu Xu cười lắc đầu, “Không lâu.” Nàng đưa hộp gấm trên bàn cho hắn, “Sư huynh, đây là thuốc của huynh, uống trong nửa năm, mỗi ngày đều phải dùng.”
“Được.” Phó Liễm Chi cất hộp gấm vào trong ngăn bàn, sau đó ngồi xuống cạnh Xu Xu.
Thân mình Xu Xu cứng ngắc, chợt nghe thấy tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của hắn vang bên tai, “Buổi trưa ta đưa ngươi tới Túy Hương lâu dùng bữa, buổi chiều sử giả Tiêu Thận Quốc sẽ đến kinh thành, vừa lúc đưa ngươi đi gặp.”
Phó Liễm Chi rất hiếm khi nói chuyện ôn hòa như vậy, tốc độ nói cũng hơi chậm, nghe có vẻ lười biếng.
Hắn ngồi bên cạnh Xu Xu, giọng nói trực tiếp vọng vào tai nàng, Xu Xu cũng có chút đứng ngồi không yên, nghe hắn nói như vậy, theo bản năng hỏi: “Tiêu Thận quốc?”
Ngày thường nàng xem nhiều nhất là sách thuốc, Trình tiên sinh dạy bảo các nàng cũng là Tứ Thư Ngũ Kinh, cầm kỳ thư họa, còn lại nàng cũng không quá hiểu biết.
Đại Ngu rất lớn, những nước nhỏ xung quanh cũng không ít.
Tiêu Thận quốc, Xu Xu vẫn chưa từng nghe nói qua.
Phó Liễm Chi cúi đầu Uhm một tiếng, đôi mắt phượng nhìn sợi tóc rũ xuống bên má Xu Xu, nói: “Tiêu Thận quốc cũng không được xem là lớn, đất nước họ có sở trường về cổ và thầy pháp, rất ít ai dám trêu chọc đến, là đồng minh của Đại Ngu, hôm nay là lần đầu tiên đến kinh thành, ngày mai phụ hoàng sẽ bày cung yến tiếp đãi họ.”
Sở trường về cổ? Xu Xu biết đây là cái gì, thực ra cũng có liên quan đến y học.
Bên trong《Bài thuốc cứu người 》có ghi chép lại – –
Kinh thư chứa đựng một vài loại cổ độc, nó được con người bào chế ra ở Trung Sơn, dùng các loại côn trùng, được bỏ chung trong các hộp dụng cụ, nghe nói cho chúng ăn thịt lẫn nhau, đến khi chỉ còn một con duy nhất thì gọi là cổ.
Nghe nói một số có thể dùng để trị bệnh cho người, nhưng lại càng có thể dùng nó để hại người.
Xu Xu cũng không biết điều này, kiếp trước nàng không nhớ rõ lúc này có các nước khác đến giao lưu hay không.
Bởi vì lúc này kiếp trước nàng đã chết, lúc mới vừa c.h.ế.t oán khí rất lớn, vẫn chưa thể ra khỏi phủ Định Quốc Công được.
Không biết nghĩ đến điều gì, ngón tay Xu Xu nhẹ nhàng cuộn lại.
“Ngày mai phủ Định Quốc Công cũng được mời.” Phó Liễm Chi thấy Xu Xu có chút mất hồn, đứng dậy đưa tay về phía nàng, nói: “Đi thôi, đến Túy Hương Lâu dùng bữa trưa trước.”
“Vâng.” Xu Xu bỏ qua buồn bực trong lòng, thấy tay hắn đưa sang, lắp bắp nói: “Sư huynh, không cần.”
Ban ngày ban mặt, bên ngoài lại còn có tiểu tư và thị vệ, không hay nếu nàng để hắn nắm tay.
Xu Xu đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, hai người đang định rời đi.
Thì thấy Hỏa Diễm từ ngoài cửa đi vào, hai mắt Phó Liễm Chi nheo lại, thân hình cao lớn rắn rỏi của hắn đứng bên cạnh bàn không nhúc nhích, quả nhiên thấy đôi mắt Xu Xu sáng lên, cười cong cong mắt, nói: “Hỏa Diễm qua rồi sao?” Nàng không quen thuộc với vương phủ, hơn nữa chỉ vừa mới đính hôn cùng Thục Vương, không thể đi lại khắp nơi trong vương phủ, lại càng không thể sai người hầu trong phủ mang Hỏa Diễm sang đây giúp nàng.
Không ngờ bây giờ Hỏa Diễm lại tự sang rồi.
Cho đến bây giờ, Hỏa Diễm vẫn chỉ thích dính lấy một người.
Nó đi qua cọ cọ tay Xu Xu, ngay cả tiểu tư và thị vệ đứng bên ngoài cũng phải kinh ngạc.
Phó Liễm Chi thản nhiên nói: “Thời giờ không còn sớm, đi thôi.”
Xu Xu không thể chơi với Hỏa Diễm, hơi cúi người nói chuyện với nó: “Ta phải đi rồi…, lần sau đến thăm ngươi sau nhé.”