{{ msgSearch }}

48

Sau Khi Tức Chết, Vợ Cũ Trọng Sinh Quyết Tâm Vươn Lên

Hồ Đồ 628 Chữ 10/01/2025 20:08:32

Hôm nay, Tô Nam chủ động đến gặp Lâm cán sự. Nàng tươi cười đặt túi hạt dưa lên bàn:

"Lâm cán sự, đây là hạt dưa mới về từ Cung Tiêu Xã, chị thử xem."

Lâm cán sự hơi ngạc nhiên, nhìn nàng rồi hỏi:

"Sao tự nhiên lại mua hạt dưa cho tôi?"

Tô Nam gãi đầu ngượng ngùng:

"Thật ra, tôi muốn nhờ chị cho mượn xe đạp một lát."

Trong xưởng, xe đạp thuộc tài sản chung, công nhân thường mượn khi đi làm việc ngoài xưởng. Nhưng nếu là việc cá nhân, ít ai chủ động xin.

Lâm cán sự nhìn túi hạt dưa rồi hỏi:

"Mượn xe làm gì thế?"

Tô Nam thật thà đáp:

"Tôi muốn dọn một ít đồ – quần áo, chăn bông. Chỗ ở mới hơi xa, mang tay không nổi. Tôi hứa sẽ dùng cẩn thận, nếu có hỏng gì, tôi sẽ tự sửa."

Lâm cán sự nghe vậy thì đoán ngay đây là việc cá nhân. Nhưng nghĩ đến việc Tô Nam cẩn thận mang đồ đến để cảm ơn, bà cũng không tiện từ chối.

"Được, điền vào sổ đăng ký nhé. Xong việc nhớ trả đúng giờ."

Thấy Lâm cán sự đồng ý, Tô Nam nhẹ nhàng thở phào, trong lòng không khỏi vui vẻ.

Cô nghĩ, có vay có trả, mượn xe xong rồi hôm nào mời Lâm cán sự một bữa cơm để cảm ơn, cũng không quá đường đột.

Lâm cán sự dẫn cô ra kho lấy xe đạp.

Tô Nam chọn một chiếc xe nhỏ gọn phù hợp với mình, vừa đẩy xe ra vừa cảm ơn rối rít, không quên hẹn:

“Lâm cán sự, hôm nào tôi mời chị ăn cơm nhé.”

Lâm cán sự mỉm cười, nói:

“Không cần khách sáo thế đâu, mượn cái xe thôi mà, có gì to tát đâu.”

Tô Nam cười tươi:

“Phải mời, phải mời. Khi nào tôi hẹn trước với chị. Giờ tôi đi trước đây.”

Lâm cán sự quay lại văn phòng, tiện tay chia hạt dưa cho các đồng nghiệp.

Hai nữ cán sự khác thấy vậy thì xì xào:

“Thu Yến, sao cô thân với Tô Nam thế? Tôi tưởng cô ấy không bao giờ giao tiếp với ai cơ mà?”

Tô Nam trước đây ít nói chuyện, lại xinh đẹp nổi bật, khiến người khác nghĩ cô kiêu kỳ, không muốn hòa đồng. Hơn nữa, việc cô lấy được người chồng có điều kiện như Chu Ngạn càng khiến mọi người trong xưởng nghĩ cô coi thường họ.

Lâm cán sự lắc đầu:

“Tôi thấy cô ấy cũng không như thế. Chắc trước kia không tiếp xúc nhiều nên mọi người hiểu lầm thôi. Nói chuyện thấy cô ấy rất nhiệt tình mà.”

Một nữ cán sự khác nhấm nháp hạt dưa, thờ ơ nói:

“Mặc kệ cô ấy, không giao tiếp cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”

Kỹ năng đi xe của cô không tốt, lâu lâu lại loạng choạng tìm cách giữ thăng bằng. Cũng may là giờ này không đông người, nếu không gặp ai cô lại phải xuống dắt bộ.

Ngày xưa ở quê, Tô Nam chỉ biết đi xe đạp chút ít nhờ anh trai dạy. Nhưng từ khi quen Chu Ngạn, cô gần như không có cơ hội đi xe. Chu Ngạn từng nói nhìn cô đi xe chông chênh như sắp ngã khiến anh lo lắng, nên không cho cô đi nữa.

Về sau, khi Chu Ngạn khá giả, có xe hơi, anh thậm chí thuê tài xế riêng chở cô đi mọi nơi. Lâu dần, Tô Nam cảm thấy bản thân phụ thuộc vào người khác, chẳng có lấy một kỹ năng tự lập nào.

Giờ đây, cô quyết tâm thay đổi. Cô nghĩ, việc đầu tiên là học đi xe đạp cho vững. Sau này sẽ thi lấy bằng lái xe, để có thể tự mình làm chủ tay lái.

 

Sưu Tầm, 10/01/2025 20:08:32

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện