Tô Nam vốn sống ở nông thôn, nơi mà nhà cửa luôn rộng rãi và thoải mái. Sau này, khi vào thành phố, cô chuyển đến sống cùng gia đình họ Chu trong một căn nhà rộng lớn. Đặc biệt, khi Chu Ngạn làm ăn phát đạt, nhà cửa ngày càng khang trang hơn.
Vậy nên, khi lần đầu đặt chân đến khu vực này, cô không khỏi bất ngờ trước không gian chật hẹp ở đây. Dù cảm thấy không quen, nhưng cô vẫn cố gắng thích nghi, bởi so với việc phải sống dựa vào người khác và nhìn sắc mặt họ, nơi này vẫn tốt hơn nhiều.
Trần thẩm, người cùng đơn vị với Tô Nam, quay lại nói:
“Nhà ở đây chắc chắn náo nhiệt hơn chỗ cô đang ở.”
Khu này vốn là khu tập thể của một nhà máy thép lớn, được xây từ lâu để phân phát cho công nhân. Nơi đây là khu dân cư sầm uất hiếm hoi của thành phố, nhưng Trần thẩm vẫn lo Tô Nam không thích, nên quyết định đưa cô đi xem trước để tránh tiếc nuối sau này.
Tô Nam cười nhẹ:
“Náo nhiệt thế này cũng tốt, có không khí đời thường, không phải sao?”
Thấy Tô Nam không có ý chê bai, Trần thẩm gật đầu rồi dẫn cô đi tiếp. Họ dừng chân trước một căn nhà gần cầu thang, nơi Trần thẩm lớn tiếng gọi:
“Lão Hồ!”
Từ bên trong vọng ra tiếng đáp, sau đó một phụ nữ bước ra. Bà có mái tóc ngắn, gọn gàng, được kẹp bằng chiếc kẹp tóc đen bóng, trông rất nhanh nhẹn. Tay bà đeo một băng đỏ, trên đó viết dòng chữ “Tổ dân phố”.
Trần thẩm giới thiệu:
“Đây là Hồ thẩm, người trong khu này ai cần mua bán hay mượn đồ gì đều phải tìm bà ấy.”
Tô Nam khẽ mỉm cười, lễ phép chào:
“Chào Hồ thẩm ạ.”
Nhìn Tô Nam với dáng vẻ xinh xắn, lanh lợi, Hồ thẩm vui vẻ:
“Trời ơi, con gái nhà ai mà đẹp thế này! Tìm phòng ở hả? Sao không ở ký túc xá cho tiện?”
Trần thẩm mơ hồ trả lời:
“Chuyện cụ thể thì để sau tính. Thẩm giúp xem có phòng nào phù hợp không.”
Hồ thẩm lập tức lấy cuốn sổ tay và kính viễn thị, lật từng trang để tìm thông tin. Một lúc sau, bà ngẩng lên, hào hứng:
“Có, có một chỗ đấy! Nhưng lâu rồi không rõ chủ nhà còn cho thuê không.”
Ba người cùng nhau đến hỏi thăm. Tuy nhiên, nhà nào cũng đã thuê hết hoặc không có ý định cho thuê nữa.
Hồ thẩm có phần ngại ngùng, liền kéo hai người về nhà mình ngồi:
“Các cô cứ chờ đó, tôi đảm bảo sẽ tìm được!”
Tô Nam ngượng ngùng:
“Phiền thẩm quá rồi, hay để cháu tự tìm?”
Trần thẩm bật cười, vỗ vai cô:
“Cô cứ yên tâm, bà ấy quen biết rộng mà.”
Một lát sau, Hồ thẩm quay lại, cầm theo tin tức mới:
“Có một nhà đồng ý cho thuê, nhưng... tôi sợ cô không thích.”