Sau khi dọn dẹp xong, Trần thẩm dẫn Tô Nam đi tìm phòng trọ. Cao thẩm định đi theo với ý định vừa hóng hớt vừa "làm phước" để sau này nhận được chút cảm kích từ Tô Nam. Nhưng Trần thẩm đã khéo léo ngăn lại, bà biết rõ ý đồ của Cao thẩm.
"Người ta đang gặp khó khăn, đâu phải lúc để bỏ đá xuống giếng," Trần thẩm thầm nghĩ.
Hai người đi bộ, vừa đi vừa trò chuyện. Trên đường, Trần thẩm không hỏi lý do vì sao Tô Nam muốn thuê phòng, chỉ nói với cô rằng tìm phòng trọ không dễ, đặc biệt nếu chỉ thuê ngắn hạn thì càng khó hơn.
Tô Nam tranh thủ hỏi về giá cả. Cô nói mình không cần nơi ở quá sang trọng, chỉ cần đơn giản, sạch sẽ, không quá phức tạp và đủ để đặt một chiếc giường. Điều cô cần bây giờ chỉ là một chỗ để dừng chân.
Trần thẩm suy nghĩ rồi đáp:
"Theo thím biết, ít nhất cũng phải ba đồng một tháng. Nhưng đây chỉ là giá thím nghe nói thôi, thực tế còn tùy thuộc vào nơi và chủ nhà."
Nghe vậy, Tô Nam ngẫm nghĩ. Với mức lương 25 đồng mỗi tháng của mình, cô sống tiết kiệm một chút là đủ để trang trải cuộc sống sau khi rời nhà chồng. Cô còn định dành ra một khoản gửi về cho bà nội ở quê.
Nhớ đến bà nội, lòng cô chùng xuống. Từ ngày lấy chồng, cô ít khi về thăm nhà, để bà ở quê một mình. Đời trước, bà nội đã hy sinh rất nhiều để giúp cô có được công việc hiện tại, vậy mà cô không biết trân trọng. Khi bà mất, cô thậm chí không được gặp bà lần cuối. Những ký ức đó khiến cô hối hận mãi không thôi.
Tô Nam khẽ lau khóe mắt khi cảm xúc dâng trào.
Thấy vậy, Trần thẩm an ủi:
"Tiểu Tô à, ai rồi cũng sẽ có lúc gặp khó khăn. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cứ nghĩ thoáng lên."
Tô Nam hít một hơi, rồi đáp:
"Thẩm à, con chỉ nhớ đến bà nội. Lâu rồi con chưa về thăm nhà."
Trần thẩm gật đầu, đồng cảm:
"Đúng vậy, con gái lấy chồng rồi, về nhà mẹ đẻ cũng khó khăn hơn. Đặc biệt khi có con cái thì càng chẳng còn thời gian."
Tô Nam gật đầu đồng tình. Cô quyết định sau khi ổn định xong mọi thứ, sẽ xin nghỉ vài ngày để về thăm bà.
Cả hai dừng lại trước một khu nhà tập thể cũ. Đây là khu vực của công nhân một xưởng gần đó. Vì xưởng được xây dựng khi nguồn kinh phí hạn hẹp, đơn vị không đủ điều kiện cấp nhà riêng cho từng công nhân, nên họ được phân vào ở chung trong những khu nhà này.
Khu nhà cũ kỹ, đông đúc và hỗn độn. Quần áo được phơi khắp nơi, đồ đạc ngổn ngang, lối đi chật chội.
Lần đầu tiên bước chân vào một nơi như vậy, Tô Nam không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.