Tiếng bát đũa, mâm chén rơi xuống đất vỡ loảng xoảng. Tiếng chảo inox rơi vang lên inh ỏi.
Cả nhà đứng sững người nhìn tôi, mấy đứa trẻ thì sợ đến bật khóc.
Đám đàn ông ngồi bàn gần cổng nhất, thấy tôi lật bàn thì định lao ra ngăn cản, nhưng tôi đã chạy mất. Vừa chạy, tôi vừa chỉ thẳng mặt Tống Khải mà chửi:
"Tống Khải, anh đúng là đồ chó, mẹ anh đúng là chó cái! Tết nhất dẫn bồ nhí về nhà, anh nghĩ tôi không biết cô ta là mối tình đầu của anh sao?"
"Đáng tiếc cô ta từng khinh thường anh. Bây giờ chồng c.h.ế.t không rõ ràng, tìm đến anh, anh lại sướng rơn mà không biết đâu là Đông Tây Nam Bắc. Còn giả bộ anh em nuôi? Cô ta là bùa hộ mệnh hay sao?"
"Khốn nạn, đúng là một lũ ếch ngồi đáy giếng, vừa xấu vừa bẩn!"
Chửi xong, tôi chạy ra khỏi cổng.
Tống Khải tức giận đến mức cả người run rẩy, lao theo tôi vài bước, như muốn bóp c.h.ế.t tôi.
Nhưng tôi chạy quá nhanh, hắn đuổi không kịp.
Tiếng khóc mắng, chửi rủa, cãi vã vang lên từ nhà họ Tống, với tôi chẳng khác nào khúc nhạc giao hưởng. Đã lâu lắm rồi tôi chưa được thoải mái như thế.
Hóa ra, phát điên cũng khiến tinh thần trở nên sảng khoái như vậy!
Lý do tôi làm như thế, ngoài việc xả cơn giận trong lòng, chính là để Tống Khải nhanh chóng quyết định ly hôn với tôi.
Càng sớm, càng tốt!
Sau khi tôi lật tung bàn ăn, Nhân Nhân rất lanh lẹ, nhanh chóng chạy trước để tránh bị liên lụy.
Khi tôi chạy đến đầu làng, con bé từ sau một gốc cây đa lớn nhảy ra, mặt đầy nước mắt, lao vào ôm chặt lấy tôi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi..."
Tôi ôm chặt lấy con bé, vỗ về:
"Không sao rồi, không sao rồi, Nhân Nhân đừng sợ, mẹ sẽ luôn bảo vệ con..."
Tôi quyết định đưa Nhân Nhân về thành phố ngay lập tức.
Lúc lên xe, con bé lộ rõ vẻ bất an, hỏi tôi:
"Mẹ ơi, mẹ và bố sẽ chia tay sao?"
Tôi kéo con bé vào lòng:
"Nhân Nhân không muốn mẹ và bố chia tay à?"
Con bé cúi đầu, không biết trong đầu nhỏ xíu ấy đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, nó ngẩng mặt lên, như đã hạ quyết tâm, nói với tôi:
"Mẹ ơi, nếu mẹ và bố chia tay, con sẽ ở với bố."
Câu nói của con bé khiến tim tôi thắt lại, cứ ngỡ nó đang uy h.i.ế.p mình.
Nhưng giọng điệu và ánh mắt của con bé không giống một lời uy hiếp, ngược lại, còn chất chứa sự thương cảm dành cho tôi.
Tôi không chắc con bé thực sự đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh, nó lại nói tiếp:
"Mẹ bây giờ chưa có công việc ổn định, còn con vẫn chưa lớn. Nếu con ở với mẹ, sẽ chỉ làm mẹ thêm gánh nặng."
Câu nói ấy khiến mũi tôi cay xè, nước mắt lăn dài không kiềm chế được.
Kiếp trước, vào một buổi chiều kỳ I lớp 11 của Nhân Nhân, tôi nhận được cuộc gọi từ trường học, báo rằng con bé đã nhảy lầu tự tử.
Khi tôi đến nơi, Tống Khải đã hỏa táng con bé. Tôi thậm chí không được nhìn mặt con lần cuối.
Sau đó, mẹ chồng tôi qua đời, tôi mắc bệnh nặng và quay về thành phố.
Trong phòng của Nhân Nhân, tôi phát hiện một cuốn nhật ký trong khe giường.
Nhật ký ghi lại suốt hơn một năm rưỡi, từ lớp 9 đến giữa kỳ I lớp 11, những ngày tháng con bé bị bắt nạt.
Đặc biệt, có một lần trong kỳ thi giữa kỳ lớp 11, con bé bị một chị đại trong trường chặn trong nhà vệ sinh. Những dòng chữ nguệch ngoạc trong nhật ký khiến tôi run rẩy khi đọc.
Tôi nghi ngờ cái c.h.ế.t của con bé không đơn giản, liền nhờ người tìm hiểu.
Nhưng sự việc dường như bị ai đó cố ý che giấu, khiến tôi dù có cố thế nào cũng không tìm được sự thật.