“Em trai, buông chị ra trước đã…”
Khương Lưu Huỳnh theo phản xạ đưa tay gỡ tay cậu bé đang ôm c/h/ặ/t lấy eo mình, nhưng rồi cô lại nhớ đến việc cậu bé trước mặt mắc chứng rối loạn lưỡng cực, hành động như vậy chỉ khiến cậu thêm kích động. Nghĩ đến đây, cô chỉ biết thở dài, thuận theo tay cậu mà bế cậu lên giường mình, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Xin lỗi A Diễm, gần đây chị bận ôn thi vào cấp ba nên không có thời gian đến thăm em.”
“Em buông chị ra trước được không? Em đã mười một tuổi rồi, là người lớn rồi, hiểu không?”
Nhưng Khương Diễm như chẳng nghe thấy gì, cả người rúc vào lòng cô, nũng nịu nói:
“Em vẫn thích mùi của chị khi không dùng nước hoa hơn… sau này chị đừng dùng nữa có được không?”
Ai mà ngờ được rằng Khương Diễm, người hôm qua còn hung hăng quát tháo trong chương trình phát sóng, hôm nay lại xuất hiện trước mọi người với dáng vẻ ngoan ngoãn mềm yếu như thế này. Không ngoài dự đoán, cậu lại bị mọi người cười nhạo:
[Ha ha ha, hóa ra không phải Khương Lưu Huỳnh chủ động lại gần, mà là cậu nhóc Khương Diễm này khóc lóc đeo bám người ta. Đúng là nực cười, cậu ta vừa mới đây còn dám lớn tiếng nói mấy lời kia cơ mà!]
[Niềm hạnh phúc này đến quá bất ngờ, vừa rồi tôi còn cố tìm lý do cho Huỳnh Huỳnh, giờ lại phát hiện hóa ra Khương Diễm mới là người nhầm lẫn.]
[Thật không biết xấu hổ, Khương Diễm. Người ta Khương Lưu Huỳnh đang bệnh nằm viện, cậu vừa tới đã ôm lấy vết thương của người ta không nói, còn yêu cầu thế này thế nọ?]
[Nhưng mà… một người nghèo kiết xác đến cả trăm tệ cũng không có như Khương Lưu Huỳnh thì liệu có mua nổi nước hoa không? Chắc là loại rẻ tiền vài đồng thôi? Đã nghèo thì đừng làm màu nữa đi…]
[Cái người ở trên chắc bị Khương Diễm tẩy não rồi? Cậu ta không phân biệt được Khương Lưu Huỳnh với Khương Oản Oản thì thôi, vì cậu ta vừa mù vừa ngốc. Còn bạn thì sao? Mắt và não của bạn cũng chỉ để làm cảnh à?]
Câu trả lời đã quá rõ ràng, thậm chí mọi người đều đoán được đáp án, chỉ có Khương Diễm vẫn đang tự lừa dối mình.
“Không thể nào! Chắc chắn là cô ta giả mạo chị tôi! Chắc chắn là vậy!”
Nhưng dù cậu ta gào thét thế nào cũng chẳng thể thay đổi điều gì trên màn hình.
Trên màn hình, Khương Lưu Huỳnh nhẹ nhàng vỗ vai cậu, trong căn phòng yên tĩnh, cô bắt đầu kể một câu chuyện. Giọng nói dịu dàng của cô không chỉ xoa dịu được Khương Diễm mà còn khiến những người xem ngoài màn hình cũng cảm thấy bình yên.
Sau khi nghe xong câu chuyện chị kể, Khương Diễm nắm tay cô, ngơ ngác hỏi:
“Tại sao hoàng tử lại nhận nhầm ân nhân cứu mạng của mình?”
Khương Lưu Huỳnh cúi đầu, giọng mang chút bi ai, khẽ thở dài:
“Có lẽ vì chiếc vòng cổ chứng minh thân phận không nằm trong tay cô gái, mà hoàng tử lại nằm trên giường, không mở mắt ra để nhìn rõ cô ấy…”
Nghe vậy, Khương Diễm tức giận:
“Hoàng tử thật quá đáng! Chẳng lẽ anh ta chỉ nhận người qua một chiếc vòng cổ sao? Chẳng lẽ không thể dùng trái tim mình để cảm nhận, ai mới là người thực sự tốt với mình?”
“Chứ không phải thế này, bất kỳ công chúa nào cũng có thể giả danh thay thế. Chị ơi, em không thích câu chuyện này, hoàng tử ngốc quá!”
Khương Lưu Huỳnh kể câu chuyện này mang theo một chút tư tâm, vốn tưởng rằng Khương Diễm sẽ không hiểu, nhưng không ngờ giờ lại nghe cậu nói những lời như vậy…
“Thế thì… A Diễm của chúng ta, liệu sau này khi mắt em khỏi rồi, có phải cũng không nhận ra chị nữa không?”
Khương Lưu Huỳnh cẩn thận dò hỏi, thực ra cô không hề có ý định phá vỡ thỏa thuận với Khương Oản Oản.
Nhưng từ lúc nhìn thấy cậu bé ló đầu từ ngoài cửa, rụt rè gọi cô là chị, rồi ôm c/h/ặ/t lấy cô…
Tư tâm của cô bỗng chốc như ngọn lửa bừng cháy, ý nghĩ được Khương Diễm yêu thương và đối xử như hiện tại khi cậu phục hồi thị lực ngày càng mãnh liệt.
Khương Diễm nghiêng đầu, bối rối:
“Nhưng em chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi mà, hơn nữa… trước đây em cũng từng gặp chị rồi, chỉ qua hai năm sao em lại không nhận ra chị được chứ?”
“Dù không hiểu sao chị lại nói những lời kỳ lạ như vậy, nhưng mà…”
Đúng lúc Khương Lưu Huỳnh đang lo lắng bất an, Khương Diễm đã quyết đoán nắm lấy tay cô, tìm đến ngón út của cô, nhẹ nhàng móc vào.
“Ngón út móc nghéo, trăm năm không được đổi, A Diễm sẽ mãi mãi nhận ra chị… còn yêu chị! Bảo vệ chị! Chị cũng phải luôn ở bên em, không được thay đổi!”
Mãi mãi… không được thay đổi…
Khương Lưu Huỳnh rõ ràng ngẩn người.
Bức tường phòng ngự vừa hình thành lập tức nứt vỡ trong khoảnh khắc ấy.
Cậu bé trước mặt là em trai cô, dù chỉ là em trai cùng cha khác mẹ, nhưng chỉ có cậu, trong lúc cô không còn gì cả, sẵn sàng đến bên cô, tin tưởng cô, hứa hẹn với cô.
Dù cô là Khương Oản Oản hay Khương… Lưu Huỳnh.
Cô cảm thấy thật hạnh phúc…
Dù vết thương của cô vẫn đang bị cậu bé vô tình đè lên, nhưng cơn đau ấy lại bị hơi ấm từ lời nói của cậu xua tan, khiến cô không kìm được mà ôm cậu lại.
“Được… không thay đổi. Chị sẽ mãi mãi ở bên A Diễm.”
Vừa dứt lời, Khương Diễm ngoài màn hình đã hoàn toàn c/h/ế/t lặng.
[Vậy nên Khương Diễm chính là hoàng tử trong câu chuyện của Khương Lưu Huỳnh, cũng là kẻ ngu ngốc trong chính lời cậu ta nói. Thật là… làm tôi muốn khóc rồi đây.]
[Với tư cách người đã theo dõi từ hôm qua, tôi tuyên bố Khương Diễm chính là phiên bản nam của Giang Tiểu Viên! Một đôi vong ân bội nghĩa, lật lọng vô sỉ! Khóa c/h/ặ/t lại!]
[Ông trời đúng là quá bất công, khi Khương Lưu Huỳnh vừa vươn lên đã xuất hiện Khương Diễm như một hòn đá cản đường. Lời nói bây giờ có đẹp đến đâu, sau này hành động sẽ càng làm người ta tuyệt vọng, bằng chứng đây: http.xxxxx]
Khương Tư Niên và Khương Thành Du vừa bấm vào liên kết đã thấy ngay video ngày hôm qua, trong đó Khương Diễm mắng chửi Khương Lưu Huỳnh trên livestream.
Ngay cả nhấn vào xem, Khương Diễm cũng không dám.
Cả người cậu như bị đông cứng lại, giữ nguyên tư thế, mắt không chớp lấy một lần, trông chẳng khác gì một bức tượng.
Vì lâu không chớp mắt, đôi mắt cậu đã đỏ hoe, khóe mắt cũng bắt đầu co giật. Nhưng trong mắt người khác, dáng vẻ này lại như một sự lạnh lùng tột độ, dường như dù biết được sự thật, cậu cũng chẳng mảy may bận tâm, như thể trái tim đã hoàn toàn băng giá.
[Chậc chậc chậc, Khương Diễm đúng là không phải người. Sự thật đã bày ra trước mắt mà cậu ta thậm chí còn không buồn giả vờ hối hận. Đúng là một con bạch nhãn lang.]
[Lạnh lùng, vô tình, làm người ta thất vọng. Một đứa trẻ thế này không xứng đáng được người khác đối tốt với nó! Còn là học sinh nữa chứ, đạo lý đơn giản còn không hiểu bằng tôi, một người tốt nghiệp cấp hai!]
Những lời chỉ trích ngày càng dồn dập như cơn bão ập tới, nhưng Khương Diễm vẫn im lặng.
Không biết qua bao lâu, cậu đột nhiên tháo kính xuống, giơ nắm đ.ấ.m lên và đập mạnh xuống bàn trước mặt.
Một lần, hai lần, ba lần… Chiếc bàn vốn còn nguyên vẹn giờ đây đã bắt đầu xuất hiện vết lõm và nứt nẻ dưới những cú đ.ấ.m của cậu.
Cùng lúc đó, tiếng gào thét giận dữ phát ra từ miệng Khương Diễm:
“Tại sao! Tại sao cô ta lại giả làm chị tôi để tiếp cận tôi! Nếu là cô ta đầu độc tôi, vậy tại sao cô ta còn làm nhiều điều như vậy cho tôi!”
Ánh mắt của cậu lúc này không còn vô hồn nữa mà lộ rõ sự tuyệt vọng.
Người đã sưởi ấm cậu suốt hai năm, đưa cậu ra khỏi ác mộng…
Sao có thể là người độc ác như Khương Lưu Huỳnh được…
Nhưng nghĩ kỹ lại, tại sao lại như vậy?
Năm đầu tiên cậu nằm viện, Khương Oản Oản không đến, mãi đến khi cậu mất thị lực, người chị gái mới đột nhiên ân cần với cậu, thường xuyên đến thăm.
Cho đến khi cậu hồi phục, trong lúc phấn khích muốn ôm chị Oản Oản, chị ấy lại đẩy cậu ra, xịt loại nước hoa mà cậu ghét…
Không! Không thể nghĩ tiếp được nữa!
Khương Diễm lắc mạnh đầu, nhưng những chi tiết cậu từng bỏ qua giờ đây như những lưỡi d/a/o sắc nhọn, không ngừng đ/â/m vào tim cậu.
Khương Oản Oản chưa từng kể chuyện cho cậu nghe, chưa từng hát ru cậu, chưa từng.
Cậu cũng chưa từng thấy cô ta vào bếp, chưa từng.
Cô bạn bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, vội chạy tới kéo cậu lại:
“Đừng đập nữa đại ca, tôi xin cậu đó, Diễm ca! Cậu mà đập nữa là thầy chủ nhiệm tới ngay bây giờ! Cậu bị động kinh hay gì vậy trời!”
Khương Diễm vốn định quát cả cô bạn, nhưng khi thấy cô đưa màn hình điện thoại trước mặt mình, một hình ảnh ấm áp hiện ra:
Cậu đang nằm trong lòng thiếu nữ, Khương Lưu Huỳnh nhẹ nhàng vỗ vai, dỗ dành cậu vào giấc ngủ.
Thấy hình ảnh ấy, cậu lập tức buông thả, chỉ biết lắc đầu liên tục.
Sau đó, cậu đeo lại kính, đối mặt với tất cả khán giả, nói lớn:
“Khương… Khương Lưu Huỳnh! Có bản lĩnh thì ra đây! Đừng trốn sau lưng Bạch Ly nữa, tôi muốn đối chất với cô!”
Cậu nhất định phải hỏi rõ, có phải chính cô đã hại cậu mất thị lực không!
Cô bạn nữ bên cạnh chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Sự thật đã rõ ràng thế này, nếu Khương Lưu Huỳnh thực sự là người hại cậu, chẳng lẽ chị ấy có vấn đề sao mà còn tới chăm sóc cậu?
Càng nghĩ càng cảm thấy Khương Diễm thật ngớ ngẩn, cô khẽ lẩm bẩm:
“Nếu A Huỳnh mà thấy cái kiểu vịt c/h/ế/t còn mạnh miệng của cậu, có khi cả đời chị ấy cũng không muốn gặp cậu nữa. Còn đối chất? Cậu không quỳ xuống xin tha thứ đã là tốt lắm rồi.”
Khương Tư Niên cũng không ngờ rằng, cuối cùng trong số họ, chỉ có cậu em út là người từng ôm lấy Lưu Huỳnh, từng tin tưởng cô và hứa hẹn với cô.
Còn họ - những người anh lớn hơn cô không biết bao nhiêu tuổi, thậm chí cả bố, lại chẳng ai từng làm được điều đó.
Nhưng nếu đôi mắt của A Diễm không phải do Lưu Huỳnh đầu độc, thì còn có thể là ai đây?
Trong đầu Khương Tư Niên không tự chủ hiện lên khuôn mặt của một người khác.
Tại bệnh viện.
Tầng VIP cao nhất, cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra.
Trong phòng tĩnh lặng đến mức không giống như có người ở.
“Oản Oản! Khương Oản Oản! Đừng có giả vờ nữa, mau dậy ngay cho mẹ!”
Vương Quyên, thấy xung quanh không có ai, liền chẳng buồn diễn, trực tiếp lao vào kéo mạnh chăn ra.
Lộ ra bên trong là Khương Oản Oản đang ngủ rất ngon lành.
“Đến lúc nào rồi mà còn ngủ ở đây!”
Vương Quyên tức giận hét lên, bóp lấy cánh tay của cô ta.
“Mẹ—— mẹ la cái gì mà la! Bố với các anh còn chưa tới mà!”
Hôm qua Khương Oản Oản thức trắng đêm chơi game, sáng nay tám giờ mới ngủ.
Sau khi ăn cơm trưa mà y tá mang đến, cô ta lại ngủ tiếp, hoàn toàn không động vào điện thoại.
Đương nhiên cô ta không biết những chuyện cô ta làm với Khương Lưu Huỳnh giờ đây đã được phát sóng toàn quốc.
“Bố? Các anh? Con có biết không, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ không còn là bố và anh của con nữa, mà là của Khương Lưu Huỳnh!”
Nghe vậy, Khương Oản Oản vẫn thản nhiên vắt chéo chân:
“Cô ta đã vào tù rồi, còn có thể gây ra mối đe dọa gì với chúng ta chứ?
Huống hồ, với trái tim tệ hại mà cô ta đang dùng, sống được một năm hay không còn là vấn đề. Đừng lo nghĩ mấy chuyện không đâu nữa mẹ ơi. Đợi con xử lý xong… hai ông anh ngu ngốc đó, rồi để em trai tiếp quản tập đoàn Khương thị. Dù bố và hai anh có biết sự thật, thì đã sao?”
Vương Quyên tức đến phát điên. Con ngốc này!
A Diễm còn nhỏ như vậy thì tiếp quản kiểu gì? Để nó lên rồi bị các cổ đông bắt nạt chắc?
Không đúng, vấn đề bây giờ là…
“Khương Oản Oản, con có biết Bạch Ly làm một cái livestream ký ức không? Tất cả những chuyện con làm bây giờ có hai ba trăm triệu người trên toàn quốc đang xem!”
Trực tiếp vẫn tiếp tục, cảnh quay thay đổi.
“Xin lỗi cô bé, nhưng chúng tôi phải giữ bí mật về bệnh tình của bệnh nhân.”
Khương Lưu Huỳnh muốn tìm bác sĩ của Khương Diễm để hỏi xem rốt cuộc bệnh mắt của cậu là như thế nào, tại sao đã hai năm rồi mà chưa khỏi.
Nhưng cô quên mất, bác sĩ điều trị chính của Khương Diễm vốn không quen biết cô.
“Cảm ơn bác sĩ, thật ra cháu là người nhà của Khương Diễm… mà thôi,”
Dù cô có là người thân của Khương Diễm thì sao, làm sao bác sĩ lại có thể tiết lộ những điều này với một học sinh như cô.
[Tôi không muốn chỉ trích, nhưng cô ấy làm vậy để làm gì? Cứ làm như hỏi xong là có thể giúp được Khương Diễm vậy.]
Trong phòng livestream lại có người không nhịn được muốn buông lời chỉ trích, nhưng vẫn cố tỏ ra “tôi rất chính trực, rất khách quan.”
[Không thể quan tâm chút được à? Câu nói này vô lý đến nỗi giống như: mẹ bạn sắp c/h/ế/t, bạn hỏi bác sĩ mẹ bạn bị bệnh gì, bác sĩ trả lời: nói cho bạn cũng chẳng làm gì được, dù sao mẹ bạn sắp c/h/ế/t rồi.]
[Đúng, dù sao mẹ bạn cũng c/h/ế/t rồi.]
[nmsl]+∞
Giữa một trận tranh cãi ầm ĩ, khung cảnh lại thay đổi. Đây là một phòng bệnh Đông y. Chỉ thấy Khương Lưu Huỳnh đang thoăn thoắt viết một loạt tên các vị thuốc Đông y trên giấy.
Mọi người nhìn mà chẳng hiểu gì, ngay cả người ở tiệm thuốc cũng cảm thấy phương thuốc này khá mới lạ, bèn tò mò hỏi:
“Cô bé, thuốc này em định lấy cho ai vậy? Còn phương thuốc này, là ai kê cho em thế?”
Nghe vậy, Khương Lưu Huỳnh bỗng nhiên lúng túng, lo lắng hỏi lại:
“Chẳng lẽ phương thuốc này có vấn đề gì sao? Nó có gây hại cho cơ thể không? Hoặc là…”
Ông chủ tiệm thuốc thấy cô bé hoảng sợ như vậy, vội vàng xua tay trấn an:
“Không, không, không! Phương thuốc này không có vấn đề gì cả. Chỉ là tôi tò mò, không biết đây là thuốc chữa bệnh gì thôi. Tôi làm nghề bao năm mà chưa từng thấy kiểu kê thuốc này.”
Mặt Khương Lưu Huỳnh lập tức đỏ bừng, cúi đầu nói nhỏ:
“Thật ra… đây là phương thuốc em tự nghĩ ra… để đặc biệt chữa bệnh về mắt.”
Câu nói của cô ngay lập tức làm nổ ra một trận tranh luận sôi nổi trong phòng livestream. Nếu lúc trước là những bình luận bảo vệ cô, thì giờ lại chia thành hai phe không ai nhường ai.
[Khương Lưu Huỳnh tự mãn quá rồi đấy? Tự nghĩ ra? Cô ta tưởng cô ta là Thần Nông chắc?]
[Tôi cũng thấy hành động này không hợp lý. Thuốc Tây còn không chữa được, một bài thuốc Đông y nhỏ bé thì làm được gì? Đừng có mà hại người đó.]
[??? Đông y đã làm gì mà bạn giẫm đạp lên nó như vậy? Di sản tổ tiên để lại, nếu không có tác dụng thì sao truyền qua bao đời? Hay là bạn là gián điệp phương Tây, cố ý bôi nhọ y học cổ truyền của dân tộc?]
[Xem đi xem lại rồi tự kiểm chứng không phải được à? Nếu bài thuốc của Khương Lưu Huỳnh tự nghĩ ra mà chữa được bệnh mắt Tây y bó tay, tôi đổi họ theo cô ấy luôn!]
[Đông y hay Tây y đều có điểm mạnh riêng. Nhưng vấn đề là Khương Lưu Huỳnh tùy tiện nghĩ ra một bài thuốc rồi đem về nấu cho Khương Diễm uống, hành động này đúng là khó mà chấp nhận được.]
Lúc này, trên màn hình, Khương Lưu Huỳnh sau khi lấy thuốc liền kể hết bệnh tình của Khương Diễm cho thầy thuốc Đông y nghe.
Dù không thể xác định chính xác, nhưng vẫn có thể phỏng đoán một số nguyên nhân khả thi.
Ai ngờ thầy thuốc Đông y lại chắc chắn nói:
“Đây là dấu hiệu trúng độc! Cụ thể là loại độc gì thì… khó nói. Có thể là nọc rắn, nọc bọ cạp, hoặc là Cửu Vĩ Liên, Tử Tâm Thảo…”