Khương Lưu Huỳnh nhất thời lúng túng, không biết phải phản ứng thế nào.
Dù gì thì cô cũng vừa quyết định sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của Khương Oản Oản nữa, ngay cả khi điều đó khiến gia đình lạnh nhạt với cô…
Nhưng ai mà ngờ, vừa mới quyết tâm xong, cô lại gặp phải dì hộ lý của Khương Diễm.
Nếu cô tiếp tục giả làm Khương Oản Oản để đến gần Khương Diễm…
Đợi đến khi đôi mắt của Khương Diễm hồi phục, lúc đó, cô sẽ phải đối diện thế nào với đứa trẻ duy nhất từng mang lại chút ấm áp cho cô?
Nhìn cậu bé đứng bên cạnh Khương Oản Oản giống như các anh trai của mình, nhìn cậu bé dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn cô, nhìn…
Không! Cô không nên nghĩ đến những điều này.
Một khi đã quyết định không tiếp tục làm việc vì Khương Oản Oản, thì đương nhiên cô cũng không nên giả làm cô ta để tiếp cận em trai nữa.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Khương Lưu Huỳnh vội vàng xua tay, vừa bước nhanh vừa giải thích:
“Không không không, tôi… tôi bây giờ bị bệnh, sợ lây cho em trai. Dì ơi, tôi đi trước đây.”
Dì hộ lý chẳng nghĩ được nhiều, theo bản năng liền đuổi theo, vừa chạy vừa nói:
“Tiểu thư, tiểu thư, đừng đi nhanh thế! Nói cho tôi biết cô ở đâu đi! Đợi cô khỏe hơn chút, tôi sẽ để cậu chủ đến tìm cô!”
Nghe thấy vậy, Khương Lưu Huỳnh lập tức tăng tốc, hoảng loạn rời khỏi nơi này.
Bên ngoài màn hình, Khương Diễm như bị trúng một câu thần chú cố định, sững sờ tại chỗ, thậm chí quên cả chớp mắt, cho đến khi cảnh đó kết thúc.
Trương hộ công…
Rốt cuộc là đang nói gì vậy?
Cái gì mà đưa cơm, cùng hắn ăn cơm, chẳng phải người làm những việc này là chị Oản Oản sao? Sao Trương hộ công lại nói những điều đó trước mặt Khương Lưu Huỳnh?
Không…
Không thể nào, làm sao có thể là Khương Lưu Huỳnh?
Chính Khương Lưu Huỳnh đã đầu độc hắn! Chính Khương Lưu Huỳnh đã khiến hắn bị mù! Khương Lưu Huỳnh mới là kẻ xấu!
Nhưng cư dân mạng thì không nghĩ như vậy.
[Trời ạ, cậu chủ mà dì Trương nói chính là Khương Diễm đúng không? Nếu Khương Lưu Huỳnh thực sự có quan hệ tốt với Khương Diễm, thì sao cậu ta lại nói Khương Lưu Huỳnh hạ độc cậu ta? Cậu ta điên à? À mà, quên mất, đúng là cậu ta có bệnh.]
[Hahaha, câu này làm tôi cười ngã ngửa, đền tiền đi!]
[Xem ra cậu chủ nhỏ của chúng ta nhận nhầm người rồi ~~ Hahaha. Bộ dạng cậu ta cứng họng vừa nãy tôi có thể cười cả đời. Xem livestream này, hoặc là bị vả mặt, hoặc là trên đường bị vả mặt, đúng kiểu hài kịch mà tôi yêu thích!]
“Vớ vẩn! Vớ vẩn! Không thể nào là Khương Lưu Huỳnh! Từ lúc tôi nhập viện đến giờ tôi chưa từng gặp cô ấy, ngay cả sau khi tôi mù, cô ấy cũng chưa từng đến thăm tôi! Làm sao tôi có thể có quan hệ tốt với cô ấy? Làm sao tôi có thể đi tìm cô ấy?”
Khương Diễm siết c/h/ặ/t nắm tay đến mức như muốn nghiền nát xương, giọng hét lớn đến mức vang vọng trong lớp học, chấn động đến đau tai.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, màn hình đã chuyển cảnh.
Chỉ thấy cánh cửa phòng bệnh trắng muốt nơi Khương Lưu Huỳnh đang nằm được đẩy nhẹ, một cậu bé mà Khương Diễm quen thuộc vô cùng lộ nửa người ra ngoài.
“Chị ơi? Chị có ở đây không? Em đến tìm chị rồi.”
Câu nói này khiến khung bình luận vốn đang sôi sục lại càng dậy sóng hơn.
[Não bé mà giọng to, nhận nhầm chị gái bao nhiêu năm như vậy chắc là đau lòng lắm đây, chậc chậc chậc.]
[Tôi thực sự, cười c/h/ế/t mất hahaha. Chưa từng thấy ai bị vả mặt nhanh như vậy, “chị~ ơi~ em đến tìm chị đây!”]
Khương Diễm mãi vẫn chưa thể hồi phục khỏi tiếng gọi ngây thơ của bản thân mình ngày bé, thậm chí còn cầu nguyện trong lòng, rằng lúc đó mình… chỉ nhận nhầm mà thôi.
Chỉ thấy Khương Diễm chống gậy dò đường, từng chút một lần mò bước vào, vừa đi vừa hỏi:
“Chị ơi, là chị phải không? Em là Khương Diễm, chị để ý đến em được không?”
“Em trai, em… sao lại đến đây? Sao em biết chị ở đây?”
Khương Lưu Huỳnh ngồi trên giường bệnh, đang làm bài thi thử vào cấp ba, khi nhìn thấy cậu bé, không chỉ lắp bắp mà còn đ/â/m thủng cả tờ giấy thi bằng bút.
Nhưng khi thấy cậu bé bước đi chập chững, loạng choạng, cuối cùng cô vẫn đặt bút xuống, vốn định bước tới đỡ cậu bé, nhưng lại bị cậu ôm c/h/ặ/t lấy, vừa khóc vừa nói:
“Chị ơi, em nhớ chị lắm, hu hu hu… Sao lâu như vậy mà chị vẫn chưa đến tìm em?”