【Cho dù núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi…】 Câu nói này đột nhiên xuất hiện trong lòng Diệp Hiểu Bạch.
Trước khi xuyên sách, bản thân mới tốt nghiệp, cũng chỉ mới 24 tuổi, ngoài việc thầm mến vài chàng trai đẹp mã ở trường, thật ra chưa từng yêu đương thật sự, không ngờ sau khi xuyên sách lại gặp phải vị tướng quân cố chấp này… khiến bản thân mất phương hướng.
Thẩm Côn thở dài một tiếng,
“Thôi vậy…” Chưa dứt lời, cả người đã như một đường thẳng, bay vút lên mái nhà.
Mọi người nhìn thấy đều sững sờ tại chỗ,
“Đây là công phu gì?”
“Tuyền thuyết về Nhất Tuyến Thiên?”
Mắt mấy vị đại thần như muốn rơi ra ngoài.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta cáo từ trước!” A Kim cười gượng gạo.
Đây là lần thứ hai hắn thấy tướng quân nhà mình sử dụng chiêu này, lần trước là năm năm trước, trong trận chiến bình định Tây Lương quốc, để tránh tên nỏ của tiểu vương tử Tây Lương.
【Thẩm Côn, ngươi…】 Diệp Hiểu Bạch trơ mắt nhìn hắn chạy khỏi trước mặt mình, nhưng lại bất lực, trong lòng thầm kêu gào, 【Ta chỉ muốn ở cùng ngươi…】
……
Một nén nhang sau, tại sảnh chính Thẩm gia.
“Khụ khụ khụ… khụ khụ…”
Tiếng ho không ngừng của Thẩm Côn khiến Đại Đông ngày càng lo lắng,
“Tướng quân, chứng ho của ngài dạo này sao lại nghiêm trọng như vậy?”
“Thời tiết lạnh như thế này, trong thiên lao lại chẳng có gì, tướng quân còn bị bọn họ đánh…” A Kim nghẹn ngào nói.
“Lũ người này thật sự muốn đuổi cùng g.i.ế.c tận Thẩm gia chúng ta!!” Đại Đông tức giận.
“May mà, may mà, bây giờ chân tướng đã rõ ràng… nhưng mà tướng quân, ngài thật sự không đón Tuyết Thố về sao?”
Thẩm Côn yếu ớt lắc đầu, ở trong ngục điều kiện vốn đã khắc nghiệt, bản thân lại nhiễm phong hàn, chứng ho này… e là không chữa khỏi được nữa.
“Tướng quân, ngài không phải vẫn luôn nói m.á.u của Tuyết Thố có thể chữa trị sao?”
“Đừng nói nữa! Ra ngoài, khụ khụ… khụ khụ…”