Tôi mở lồng, dưới ánh mắt cảnh giác của Bông Gòn, tôi đưa tay vào trong, định bế nó ra ngoài.
Nhưng không biết ở đây nó đã phải chịu đựng những gì, con Bông Gòn vốn luôn thân thiết với người, được tôi nuôi lớn từ nhỏ, lại bất ngờ cào tôi một phát.
“Á!”
Tôi đau đớn rụt tay lại, m.á.u tươi trào ra từ vết thương, chảy dọc theo da xuống lòng bàn tay.
“Thẩm Tri Ý, em làm đủ chưa đấy?”
Vạn Dịch Ngang lạnh lùng lên tiếng từ phía sau tôi:
“Vì một con mèo mà làm thành ra thế này, có đáng không?”
“Em không nhìn thấy nó không muốn đi theo em sao?”
“Con mèo này đi theo em chỉ có khổ sở thôi. Tiền tiêu vặt một tháng của Uyển Ninh còn đủ để em sống cả đời đấy!”
“Ở đây, nó sống sướng hơn gấp trăm lần so với ở chỗ em. Đừng cố chấp nữa.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi thật sự nghi ngờ không biết Vạn Dịch Ngang có bị mù không.
Anh ta không nhìn thấy Bông Gòn gầy đến da bọc xương sao?
Không nhìn thấy sự yếu ớt và bất lực trong mắt nó sao?
Anh ta đứng đó, từ trên cao nhìn xuống, nói toàn những lời vô nghĩa.
Tôi nhắm mắt lại, nhịn đau lần nữa đưa tay vào lồng, bế Bông Gòn ra ngoài rồi đặt vào túi đựng mèo.
Tô Uyển Ninh có tiền, đó là sự thật không thể phủ nhận.
Nhưng để nuôi một sinh vật sống, chỉ có tiền thôi đã đủ sao?
Thấy tôi im lặng, Tô Uyển Ninh bước tới, nói:
“Chị Thẩm, chị xem này. Em mua đồ ăn cho mèo này mất năm trăm tệ một cân đó. Với mức giá như vậy, chị không thể nào cho nó được đồ tốt hơn đâu. Chị cứ để nó lại đây đi.”
“Để lại?”
“Rồi chờ cô đăng hình tiêu bản của nó lên vòng bạn bè sao?”
Tôi cười lạnh, xách túi mèo đứng dậy, giọng bình thản nhưng đầy uy hiếp:
“Tô Uyển Ninh, tốt nhất là bây giờ cô hãy cầu nguyện cho Bông Gòn không sao, nếu không tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả giá.”
Tô Uyển Ninh nghe vậy, chớp chớp mắt, vẻ mặt ấm ức khoác tay Vạn Dịch Ngang:
“Dịch Ngang, em đã làm gì sai sao?”
Tôi lười nhìn màn kịch của bọn họ, xách túi đựng mèo bước thẳng ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc chúng tôi lướt qua nhau, Vạn Dịch Ngang bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi:
“Thẩm Tri Ý! Anh nói lại lần nữa, để con mèo lại đây!”
“Tại sao?”
Tôi bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt ngỡ ngàng của Vạn Dịch Ngang:
“Chỉ vì cô ta có tiền sao?”
Không đợi anh ta trả lời.
Tôi khẽ cười, trong lòng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng:
“Thích tiền đến thế à? Vậy sao anh không ở lại đây luôn đi.”
“Một kẻ thích ăn bám như anh, so với Bông Gòn, đúng là hợp với nơi này hơn đấy.”
02
Hất tay hai người bọn họ ra, tôi bắt taxi thẳng đến bệnh viện thú y tốt nhất trong thành phố.
Trong lúc bác sĩ thú y kiểm tra sức khỏe cho Bông Gòn, tôi nhận được vài tin nhắn từ Tô Uyển Ninh.
Sự đắc ý trong từng câu chữ của cô ta gần như không thể che giấu.
【Thẩm Tri Ý, cô thật sự nghĩ Vạn Dịch Ngang là kẻ ăn bám sao? Anh ấy chưa từng kể cho cô nghe chuyện đó à?】
【Ba năm bên nhau, chẳng lẽ lúc nào cô cũng là người chi tiền sao?】
【Giờ anh ấy đang rất giận cô đấy, e là tối nay sẽ không về nhà đâu~】
Tôi nhắm mắt lại, thẳng tay chặn liên lạc với Tô Uyển Ninh.
Ngay sau đó, tôi mở khung trò chuyện với Vạn Dịch Ngang, định nói gì đó với anh ta.
Nhưng lại ngạc nhiên nhận ra, bản thân mình bây giờ, đối diện với Vạn Dịch Ngang, ngoài thất vọng ra thì chỉ còn lại trống rỗng.
Lần đầu tiên tôi gặp Vạn Dịch Ngang là năm tôi mười tám tuổi.
Là sinh viên duy nhất trong làng, tôi mang theo túi vải rắn mà cha mẹ đã chuẩn bị, một mình lên đường.
Ngồi xe khách, ngồi tàu hỏa ghế cứng, đi xe buýt, rồi xe ôm, suốt chặng đường dài hướng về phương Bắc.
Lo lắng xen lẫn háo hức, sau gần ba mươi tiếng đồng hồ, tôi cuối cùng cũng đến được cổng trường Đại học B.
Khoảnh khắc ấy, tất cả đề thi tôi từng luyện, những đêm thức trắng học bài, đều như hóa thành kết quả xứng đáng mà tôi có được.
Tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Cho đến khi ánh mắt kỳ lạ từ những người đi ngang qua đổ dồn về phía tôi.
“Trời ơi, người này mấy ngày rồi chưa gội đầu vậy?”
“Nhìn quần áo của cô ta kìa! Bà tôi còn không mặc kiểu này.”
“Quê mùa quá, chắc từ trên núi xuống chứ gì? Mà cậu nói xem, trên người cô ta có mùi phân dê không nhỉ?”
Ngay cả bảo vệ cũng nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi tiến lại gần, lạnh lùng đuổi đi:
“Đi đâu thì đi đi! Hôm nay trường khai giảng, muốn xin ăn thì ra chỗ khác.”
Bức thư báo trúng tuyển bị mẹ tôi khâu trong áo bỗng chốc trở nên nóng rát đến đáng sợ.
Tôi đứng yên tại chỗ, hoàn toàn lạc lõng với mọi thứ xung quanh, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Ngay lúc đó, Vạn Dịch Ngang xuất hiện.