{{ msgSearch }}

Tủ truyện

1

Phong Thủy Luân Lưu Chuyển

Ma Nữ Kháp Kháp Phạn 1001 Chữ 21/02/2025 18:25:46

Con mèo mất tích đã ba tháng bỗng nhiên xuất hiện ở địa bàn của người bạn thân kiêm bạch nguyệt quang của bạn trai tôi. 

 

Con mèo trắng mà tôi nuôi, vốn mập mạp và đáng yêu, giờ đây lại gầy trơ xương như một sinh vật kỳ quái. 

 

Bạch nguyệt quang ngồi bên cạnh nó, bộ dạng yếu ớt như sắp ngất, chu môi selfie: 

 

“Dĩ nhiên là gầy mới đẹp, tiểu miêu hôm nay trông lại càng giống mẹ hơn rồi~” 

 

Nhìn vào vết hoa văn hình trái tim màu đen quen thuộc trên m.ô.n.g con mèo trắng, tôi cố gắng đè nén cơn giận, ngước mắt nhìn về phía bạn trai. 

 

“Vạn Dịch Ngang, con mèo của tôi thật sự tự mình bỏ đi sao?” 

 

01

 

Giống như hai giờ đồng hồ trước đó, Vạn Dịch Ngang vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, tay gõ lách cách trên bàn phím cơ vang lên những âm thanh “lách tách” khô khốc. 

 

“Hỏi bao nhiêu lần rồi mà còn chưa xong à?!” 

 

Anh ta cau mày, giọng điệu đầy mất kiên nhẫn: 

 

“Chỉ là một con mèo thôi mà, Thẩm Tri Ý, em làm quá rồi đấy!” 

 

Ba tháng qua, tôi đã tìm kiếm khắp mọi nơi có thể. 

 

Từ khu dân cư cho đến nhóm cư dân trên mạng, tôi phát đi thông báo tìm mèo, thử đủ mọi cách chỉ để biết thêm chút manh mối. 

 

Duy chỉ có Vạn Dịch Ngang – kẻ đã làm mất Bông Gòn – là người tôi không hề trách móc quá nặng nề. 

 

“Anh chỉ vừa mở cửa, nó liền lao ra ngoài. Đến lúc anh đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.” 

 

Tôi vẫn còn nhớ rõ nét mặt khi anh ta nói ra câu đó. 

 

Lúc ấy, khóe mắt anh ta cụp xuống, môi mím chặt lại. 

 

Một người cao gần mét chín, mang đôi dép lê đứng trước cổng khu dân cư, trông thảm hại chẳng khác gì một đứa trẻ đang chờ bị phụ huynh mắng mỏ.

 

Lúc đó, tôi đã nghĩ anh ta cảm thấy tội lỗi. 

 

Bông Gòn đã ở bên chúng tôi suốt nửa năm, sớm trở thành một phần trong gia đình này. 

 

Tôi không nghĩ Vạn Dịch Ngang sẽ cố ý làm mất nó. 

 

Nhưng bây giờ nhìn lại… 

 

Anh ta mím môi như thế, chắc là đang cố nhịn cười thôi nhỉ? 

 

Dù sao thì, trên đời này còn chuyện gì nực cười hơn việc đem con mèo của bạn gái tặng cho bạch nguyệt quang của mình chứ? 

 

“Vạn Dịch Ngang, anh diễn giỏi như vậy, sao không đi làm diễn viên luôn đi?” 

 

Tôi ném thẳng ảnh chụp màn hình bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Uyển Ninh vào mặt anh ta, xách túi đựng mèo lên chuẩn bị ra cửa: 

 

“Lần sau định làm mấy chuyện thất đức thế này, nhớ bàn bạc trước với ‘em gái tốt’ của anh một tiếng.” 

 

Giọng tôi đầy mỉa mai. 

 

Ngay khoảnh khắc Vạn Dịch Ngang nhìn rõ màn hình, sự bực bội trên mặt anh ta lập tức bị vẻ chột dạ thay thế. 

 

“Thẩm Tri Ý!” 

 

Anh ta hoảng hốt bật dậy khỏi ghế, sải bước đến gần tôi: 

 

“Em định làm gì?”

 

“Con mèo đó anh đã tặng cho Uyển Ninh rồi. Bây giờ em đến đòi lại, chẳng phải sẽ khiến anh mất mặt sao?” 

 

Mất mặt thôi à? 

 

Nếu Bông Gòn mà xảy ra chuyện gì, tôi thậm chí còn muốn xé xác anh ta ra từng mảnh. 

 

Tôi không thèm đáp lời, lao thẳng xuống cầu thang bắt xe đến căn hộ của Tô Uyển Ninh. 

 

Nhờ thói quen đăng bài luôn kèm định vị của cô ta, tôi dễ dàng tìm được địa chỉ mà chẳng cần tốn chút công sức nào. 

 

Cửa mở ra. 

 

Tô Uyển Ninh trang điểm kỹ càng, nhướng mày nhìn tôi, khẽ hít một hơi: 

 

“Thẩm Tri Ý? Sao cô lại đến đây?” 

 

Tôi đưa điện thoại lên sát khuôn mặt trang điểm giả tạo của cô ta, mặt không biểu cảm: 

 

“Trả Bông Gòn lại cho tôi.”

 

Cô ta thừa biết đó là con mèo của tôi. 

 

Thừa biết tôi đã tìm nó đến mức sắp phát điên. 

 

Vậy mà vẫn ngang nhiên giữ nó lại đây, thản nhiên nhìn chúng tôi đau khổ. 

 

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: 

 

“Bây giờ trả nó cho tôi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” 

 

“Cái này...” 

 

Tô Uyển Ninh thoáng biến sắc. 

 

Chỉ đến khi nhìn thấy Vạn Dịch Ngang chạy theo sau tôi, cô ta mới đưa ra quyết định. 

 

“Chị Thẩm à, Bông Gòn là quà tặng mà Dịch Ngang cho em đấy.” 

 

“Nó ở chỗ em ăn ngon ngủ yên, ngày nào cũng sống tốt. Chị mang nó về, chưa chắc nó đã được thoải mái. Chị cũng đang gánh vác bao chuyện, hà tất gì phải làm khó bản thân?” 

 

Trước đây, tôi không thể hiểu nổi tại sao có người lại chọn đến nhà kẻ khác phát điên thay vì báo cảnh sát khi con mình bị ngược đãi. 

 

Nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. 

 

Bất kỳ ai cũng không thể chịu đựng nổi khi sinh mạng mà mình nâng niu lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy. 

 

Tôi giơ tay đẩy Tô Uyển Ninh đang canh ta trước cửa sang một bên, sải bước tiến thẳng vào căn hộ của cô ta. 

 

Ở góc ban công ngoài trời, trong một chiếc lồng vuông chưa đầy bốn mươi centimet, tôi nhìn thấy Bông Gòn. 

 

Tô Uyển Ninh từ đầu đến chân đều được chăm chút tỉ mỉ, hoàn hảo đến từng sợi tóc, móng tay. 

 

Vậy mà, con Bông Gòn mà cô ta nói là “ăn ngon ngủ yên” kia, chỉ có thể co ro ngủ trong một chiếc khay cát bẩn thỉu, đóng cặn khắp nơi. 

 

Bát thức ăn trống trơn không còn lấy một hạt. 

 

Thậm chí, chiếc bát nước trong suốt cũng phủ đầy bụi. 

 

Cái mũi vốn luôn ẩm ướt của Bông Gòn giờ đây đã khô khốc đến mức khiến người ta kinh hãi.

 

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, mắt tôi đã đỏ hoe. 

 

——Tôi đã có lỗi với nó. 

Sưu Tầm, 21/02/2025 18:25:46

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :