Có một khoảnh khắc, ta gần như không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nỗi tức giận như sóng trào, từng lớp dâng lên, lại bị ta bấu chặt vào lòng bàn tay mà đè xuống.
Ta không thể mất kiểm soát, không thể để Hoàng hậu nắm được nhược điểm.
Ta ngẩng đầu:
"Cha của Tạ tứ tiểu thư cũng hy sinh trên chiến trường sao?"
"Mẹ của Tạ tứ tiểu thư cũng vì cứu chữa bách tính trong thành mà kiệt sức qua đời sao?"
"Tạ An An không có gì, người đáng trách nhất chẳng phải là cha mẹ của nàng ta sao?"
"Láo xược!!!"
Khuôn mặt Hoàng hậu lập tức méo mó.
Bàn tay người giơ cao tát thẳng vào mặt ta.
Vẻ mặt dữ tợn khiến người ta không rét mà run.
"Phó Văn Anh, bản cung gọi ngươi một tiếng quận chúa là nể mặt ngươi, nhưng ngươi đừng có không biết thân phận của mình!"
"Một đứa con gái mồ côi, cũng xứng tranh giành hôn phu với An An sao!"
"Phó Văn Anh, ba năm trước ta có thể khiến ngươi ở Vĩnh An Tự kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."
"Hôm nay, ta cũng có thể khiến ngươi cả đời bầu bạn với thanh đăng cổ phật!"
4
"Tiểu thư, bọn họ thật quá đáng, Hoàng hậu dựa vào đâu mà đánh người?"
Trên đường đi lấy thuốc, nha hoàn Nguyên Tiêu nhìn khuôn mặt sưng đỏ của ta, khóc nức nở không ngừng.
"Ba năm trước, bọn họ đã ỷ vào việc Thái hậu nương nương không có ở kinh thành mà bắt nạt người. Nhưng bây giờ Thái hậu nương nương đang ở trong cung, nhất định sẽ làm chủ cho người."
Vẻ mặt nàng chắc chắn.
Ta lại im lặng không nói.
Từ Thái Y Viện đi ra, vừa lúc các quan tan triều.
Các vị thúc bá thân thiết với cha mẹ ta ngày trước vui mừng nhìn ta, chưa kịp chào hỏi, sắc mặt đều thay đổi.
"Anh Anh, có chuyện gì vậy?"
Nghe xong lời kể của Nguyên Tiêu, bọn họ trầm mặt, người thì giận dữ, người thì phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng gượng cười an ủi ta.
"Anh Anh, yên tâm, Thái hậu nhất định sẽ làm chủ cho con!"
Thái hậu nương nương quả thật vô cùng tức giận.
Người rưng rưng nhìn gò má sưng tấy của ta, ôm chặt lấy ta: "Anh Anh đáng thương của ta, có đau không?"
Hôm nay người mặc một chiếc váy dài thêu kín chim muông bằng chỉ tơ, hoa văn thêu chỉ vàng hơi nổi lên cọ vào má trái ta.
Đau rát như bị lửa thiêu, khiến ta hít một hơi.
Ta im lặng một lát:
"Lão tổ tông, Anh Anh không đau."
Thái hậu lau nước mắt, cười lạnh:
"Hoàng hậu càng ngày càng không coi ai gia ra gì rồi."
"Cho dù Anh Anh có mạo phạm nó, nó cũng không nên ra tay nặng như vậy!"
Nguyên Tiêu đứng bên cạnh ta đột nhiên ngẩng đầu, nàng tức đến run người, vừa định mở miệng biện hộ cho ta, nhưng đã bị ta nhanh tay kéo vạt váy lại.
Ta cúi người: "Lão tổ tông, là lỗi của Anh Anh."
Thái hậu thong thả bưng chén trà, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu ta đầy dò xét và ngưng trọng.
Rất lâu sau, mới hỏi:
"Anh Anh, chuyện nhà họ Thẩm từ hôn, con nghĩ thế nào?"
Không đợi ta mở miệng.
Người thản nhiên thu lại ánh mắt:
"Dù sao cũng là hôn sự do cha mẹ con định ra lúc còn sống, nếu con muốn truy cứu, ai gia và Hoàng thượng, nhất định sẽ làm chủ cho con."
5
Nguyên Tiêu thút thít khóc nửa đêm, vẫn ấm ức không ngủ được.
"Tiểu thư, sao lại thành ra thế này? Thái hậu nương nương chẳng phải thương người nhất sao?"
Nguyên Tiêu cùng ta ở trong hậu cung này mười hai năm, vì ta luôn bảo vệ, nên vẫn ngây thơ như vậy.
Nếu Thái hậu nương nương thật lòng bảo vệ ta, chuyện ba năm trước đã không xảy ra.
Ta lớn lên ở Thọ Nhân Cung, ngoài mặt là Chiêu Hoa quận chúa được Thái hậu yêu thương nhất, nhưng thực ra chỉ là một thứ mua vui, ai cũng có thể giẫm lên một cái.
"Cho dù bọn họ không niệm tình nghĩa nhiều năm như vậy, nhưng Tướng quân năm đó vì bảo vệ Bệ hạ mà hy sinh trên chiến trường, Phu nhân vì cứu Thái hậu mà một mình vào thành dịch bệnh, những chuyện này bọn họ cũng không nhớ sao?"
"Nguyên Tiêu, cẩn thận lời nói!"
"Ta chỉ đau lòng cho tiểu thư, nếu Tướng quân và Phu nhân còn sống, tiểu thư cũng sẽ không khổ sở thế này!"
"Bệ hạ năm đó phong tiểu thư làm Chiêu Hoa quận chúa, đã thề nhất định sẽ coi tiểu thư như con ruột, tuyệt đối không để người chịu một chút ấm ức nào."
"Mới có mấy năm!"