Ngày ta từ Vĩnh An Tự cầu phúc trở về kinh, Thẩm Khinh Chu mang theo người trong lòng đi Giang Nam.
Hắn để lại tín vật đính hôn cho ta.
Còn có một câu:
"Phó Văn Anh, dáng vẻ nàng cố chấp níu kéo, thật khó coi!"
Sau ba năm, cô nữ nhà họ Phó lại một lần nữa trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Thái hậu nương nương tức đến đỏ hoe cả mắt.
"Anh Anh, chỉ cần con nói một câu, ta lập tức sai hoàng bá của con phái người bắt hắn về đây tạ lỗi với con!"
Ta gối đầu lên đùi bà.
"Lão tổ tông, không cần đâu ạ."
"Người mà Anh Anh muốn gả, không phải hắn."
1.
Cổng thành đã thấp thoáng trong tầm mắt.
Xe ngựa nhà họ Thẩm dừng lại bên đường, vén rèm bước ra, lại không phải Thẩm Khinh Chu.
Nhị công tử nhà họ Thẩm cười lạnh trên xe:
"Phó Văn Anh, hôm nay tỷ về kinh, đại ca tuy không lộ diện, nhưng có để lại lời cho tỷ."
Ngón tay hắn cầm một miếng ngọc bội nhìn quen mắt.
Cùng với một nụ cười tràn đầy ác ý, ngọc bội bị ném mạnh vào vũng bùn dưới chân ta.
Giọng hắn vang lên giữa đám đông.
"Phó cô nương, huynh trưởng ta trước đây từng nói, dáng vẻ tỷ cố chấp níu kéo, thật khó coi!"
Đêm qua kinh thành mưa to, con đường chính phủ một lớp đất vàng dày đã lấm lem bẩn thỉu.
Nhưng ta vẫn ngồi xổm xuống, moi miếng ngọc bội ra khỏi đống bùn đất.
Quả nhiên là tín vật đính hôn của ta và Thẩm Khinh Chu.
Ta cẩn thận lau sạch, bỏ vào trong túi áo sát người.
Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt khinh thường của Thẩm Vân Xuyên.
Thiếu niên mà ta từ nhỏ bảo vệ, nâng niu, cuối cùng cũng giống như những người khác trong nhà họ Thẩm, không còn vẻ thân thiết, gần gũi như trước.
Ngược lại, sát khí bộc phát.
"Huynh trưởng đã đưa Tạ tứ tiểu thư đi Giang Nam rồi."
"Phó Văn Anh, hắn không cần tỷ nữa!"
Ba năm trước, khi ta đắc tội với Tạ An An bị Hoàng hậu lấy danh nghĩa cầu phúc phạt đến Vĩnh An Tự tu hành, Thẩm Khinh Chu đã không màng đến tình nghĩa nhiều năm , một lời cũng không thèm nói.
Ta ở Vĩnh An Tự ba năm, lại chưa từng nhận được một dòng tin tức nào của hắn.
Khi đó ta đã biết, giữa chúng ta cuối cùng cũng có lúc phải dứt khoát.
Chỉ là không ngờ rằng, để hả giận cho Tạ An An, hắn lại sai Thẩm Vân Xuyên làm nhục ta trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy.
Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Đôi mắt ta rũ xuống khẽ run lên.
"Còn thiếu một thứ!"
Thẩm Vân Xuyên mở túi gấm ta đưa, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Còn có một tia bối rối khó nhận ra.
Ta nhìn hắn:
"Nhà họ Thẩm đã muốn từ hôn, ngoài tín vật ra, xin hãy trả lại canh thiếp cho ta."
2
Khi ta đến Thọ Nhân Cung thỉnh an Thái hậu, gia chủ nhà họ Thẩm đã dẫn theo con trai út đến gặp Hoàng thượng tạ tội.
Hắn chỉ nói Thẩm Vân Xuyên ham chơi, vô lễ, mạo phạm Chiêu Hoa quận chúa, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện từ hôn trước mặt mọi người.
Thái hậu nương nương vừa được ta an ủi cơn giận lại bùng lên: "Thẩm Vân Xuyên không hiểu chuyện, Thẩm đại nhân lăn lộn quan trường bao nhiêu năm cũng không hiểu chuyện sao?"
"Hắn chẳng lẽ muốn nhân cơ hội Thẩm Vân Xuyên làm loạn, mượn cớ hủy hôn!"
Đáp án đã quá rõ ràng.
Không lâu sau, ta nhận lại được canh thiếp do nhà họ Thẩm trả về.
Lúc đó, theo ý của Hoàng hậu nương nương, bên tai ta suốt ngày tràn ngập những chuyện vụn vặt của Thẩm Khinh Chu và Tạ An An khi du ngoạn Giang Nam.
Hắn vì nàng vẽ tranh dưới mưa, vì nàng thắp sáng trăm chiếc đèn lồng.
Hắn vì nàng đánh đuổi kẻ vô lễ, vì nàng trèo lên đỉnh núi chỉ vì một nén nhang cầu phúc.
Họ cùng nhau du ngoạn, ngắm hoa xuân, cùng nhau ngắm hoa đăng…
Tất cả những việc từng làm với ta, Thẩm Khinh Chu đều làm lại một lần vì nàng ta.
Giễu cợt, châm biếm.
Những lời đồn đại nhan nhản khắp nơi…
Những thứ ẩm ướt, tối tăm sinh ra từ những góc khuất, luôn bất ngờ xuất hiện, hóa thành những lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào tim ta.
Nỗi buồn lan tràn, cuối cùng vẫn lắng xuống thành bình lặng.
Khi mới đến Vĩnh An Tự, ta gần như ngày đêm mong ngóng Thẩm Khinh Chu.
Ta mong hắn đến gặp ta một lần.
Cũng ngày ngày mong thư của hắn.
Nhưng, không có.
Không có gì cả!
Khi đó, ta đã không còn ảo tưởng gì về hắn nữa.
Nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn triệu ta vào tẩm cung của người.
Ta quỳ trong Tiêu Phòng Điện rất lâu, mới nghe thấy tiếng người đặt chén trà xuống.
"Chiêu Hoa quận chúa, con có trách bản cung không?"
Vạt váy lộng lẫy, hoa lệ rủ xuống trước mắt, Hoàng hậu cố tình nhấn giọng.
"Chiêu Hoa, chuyện ba năm trước, con có trách bản cung không?"
Ta biết người muốn nghe điều gì.
Nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người:
"Xin hỏi Hoàng hậu nương nương, Tạ An An ba năm trước, thật sự bị rơi xuống nước sao?"
3
Ba năm trước, đúng là lúc ta và Thẩm Khinh Chu đang chuẩn bị hôn lễ.
Chỉ một cái liếc mắt qua cửa sổ, hắn đã để Tạ tứ tiểu thư khi đó vào trong tim.
Tạ tứ tiểu thư xinh đẹp, yếu đuối, vì cha mẹ đều mất nên nhút nhát, ít nói.
Đó là lần đầu tiên trong đời nàng ta nảy sinh tình cảm mãnh liệt và thuần khiết như vậy.
Cho nên, dù Thẩm Khinh Chu sắp thành hôn, Hoàng hậu nương nương với tư cách là cô mẫu của nàng ta vẫn lựa chọn giúp đỡ nàng ta.
Trong bữa tiệc ngắm hoa xuân năm đó, không ai tin ta.
"Chiêu Hoa, An An không giống con, cùng là mất cha mất mẹ, con là quận chúa, có phong hào, có thực ấp, còn có Thái hậu yêu thương."
"Còn An An, con bé không có gì cả!"
Chiêu Hoa!
Chiêu Hoa!!
Lại là Chiêu Hoa!!!
Không ai biết, cả đời này ta chán ghét nhất chính là phong hào Chiêu Hoa quận chúa!