{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 52

Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng!

Quất Tử A Bảo 1513 Chữ 23/02/2025 23:30:53

52.

Lục Thiết Sinh trong lòng lại không lạc quan đến vậy.

Ông cất giọng gọi con gái: “Thải Tình, ra hợp tác xã mua ít thịt kho về, anh hai và chị dâu con về rồi.”

Lục Thải Tình lập tức chạy ra khỏi phòng, chìa tay về phía Tiền Quế Hoa: “Đưa tiền đây.”

Tiền Quế Hoa lục lọi trong túi một hồi mới móc ra hai đồng, dúi vào tay con gái: “Mua nửa cân là được rồi, tiện thể mua thêm nửa cân đậu phộng rang.”

Lục Thải Tình cầm tiền, nhanh chân chạy ra khỏi cửa. Vừa tới cổng, cô đã trông thấy Lục Nghiễn dẫn theo An An và Thẩm Thanh Nghi đi về phía nhà.

Cô chạy lên trước, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh hai, chị dâu.”

Thẩm Thanh Nghi không có ấn tượng gì đặc biệt về cô em chồng này. Nếu cô ta chưa từng gây khó dễ cho mình, bây giờ lại tỏ ra niềm nở, cô cũng không muốn vội vã đánh giá, liền đáp lại bằng một nụ cười nhẹ.

“Ôi chao, An An lớn lên đẹp trai thật đấy, trông y như anh hai vậy. Hai người về sao không báo trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị thêm ít đồ ăn. Giờ em phải đi mua thêm đồ đây.” Lục Thải Tình cười cong mắt, nói xong liền rời đi.

Vào đến nhà họ Lục, trong sảnh đã có Lục Thiết Sinh và Lục Phàm ngồi sẵn, Tiền Quế Hoa vẫn bận rộn trong bếp.

“Ba!” Lục Nghiễn dắt An An vào trong, cất tiếng chào.

Lục Thiết Sinh ngồi đó, ra vẻ trưởng bối, gật đầu xem như đáp lại, sau đó nhìn sang An An, giọng điệu hiền hòa: “Lại đây nào, gọi ông nội đi!”

An An không nhúc nhích, bàn tay nhỏ siết chặt lấy tay Thẩm Thanh Nghi, thậm chí còn lùi về sau hai bước, trốn sau lưng mẹ.

Thấy phản ứng này, Lục Thiết Sinh có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không thể hiện ra mặt. 

Ông lục lọi trong túi một hồi, lấy ra mấy hạt đậu vàng, chìa ra trước mặt An An: “Lại đây, ông nội có đồ ngon cho cháu này.”

An An vẫn lắc đầu.

Lục Phàm nhìn thấy liền nổi giận: “Anh xem chị dâu đã dạy hư An An rồi kìa, về đến nhà mà ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.”

Lục Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, đặt An An ngồi lên đùi mình, liếc Lục Phàm một cái: “Quan hệ giữa người với người cần có tình cảm, đâu phải cứ mở miệng là nói được.”

Lục Phàm bị chặn họng, nhất thời không biết phản bác thế nào.

Lục Thiết Sinh vội vàng hòa giải: “Thôi được rồi, lâu lâu thằng bé mới về một lần, cứ rộng lượng một chút. Mẹ con đang nấu cơm trong bếp, Thải Tình đi mua đồ rồi.”

Nói xong, ánh mắt ông rơi xuống hai bàn tay trống trơn của Thẩm Thanh Nghi, khẽ nhíu mày, sau đó quay sang Lục Phàm: “Đi pha cho thằng bé một ly sữa mạch nha mà Hải Hà mua hôm trước.”

Thẩm Thanh Nghi bật cười. Nếu nói trong nhà này ai là người giỏi nhất, thì không phải Tiền Quế Hoa, mà chính là Lục Thiết Sinh. Lời nói ẩn ý quá rõ ràng.

“An An không thích uống mấy thứ đó, ba giữ lại mà uống đi ạ.”

Lục Phàm không chịu nổi dáng vẻ của Thẩm Thanh Nghi, luôn cảm thấy cô lúc nào cũng tỏ thái độ cao cao tại thượng, coi cả nhà bọn họ không ra gì.

“Hừ, không uống thì thôi! Nhưng tôi nói cho hai người biết, muốn thật sự được bố mẹ tôi công nhận, muốn nhập hộ khẩu nhà họ Lục, thì phải làm theo quy củ!”

“Lục Phàm!” Lục Thiết Sinh quát lớn.

Lục Nghiễn không hiểu nổi từ khi nào mà Lục Phàm học được cái kiểu ăn nói này, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nói nghe xem, quy củ gì?”

“Lục Phàm! Cút về phòng ngay!” Không đợi hắn trả lời, Lục Thiết Sinh đã lớn tiếng ngắt lời.

“Ba!” Lục Phàm đang lên mặt dạy đời, khí thế bị chặn đứng giữa chừng.

Lục Thiết Sinh cầm ngay cây chổi bên cạnh lên đuổi hắn: “Còn không cút?”

Lục Phàm xị mặt lủi vào trong phòng khách.

Lúc này, Lục Nghiễn mới lên tiếng: “Ba, mấy năm qua tiền lương con gửi cho Thanh Nghi và con trai là ba mẹ lấy đúng không?”

Lục Thiết Sinh nghe vậy, người cứng đờ như bị điểm huyệt, hồi lâu mới lên tiếng: “Ý con là gì?”

Lục Nghiễn thấy ông còn muốn giả ngơ, thất vọng lắc đầu, giọng điệu nặng hơn: “Bốn năm qua, toàn bộ số tiền lương con gửi về cho Thanh Nghi, lấy ra hết đi.”

Lục Thiết Sinh lập tức chối bay chối biến: “Ba… ba lúc nào lấy tiền của con chứ? Mỗi tháng con chỉ gửi về tám mươi đồng để bố mẹ dưỡng già, nhà đông người, sống chật vật lắm!”

Lục Nghiễn không vội, từ tốn nói: “Nếu ba còn chối, ngày mai chúng ta cùng ra bưu điện kiểm tra.”

Lục Thiết Sinh lập tức im bặt. Ông không ngờ con trai thứ lại cứng rắn đến thế, còn định đi tra tận nơi.

Không biết từ lúc nào, Tiền Quế Hoa đã lao ra ngoài, vừa hay nghe thấy câu này, tức đến phát run.

“Lục Nghiễn, ba mẹ nuôi con lớn từng này đâu có dễ, bây giờ có tiền đồ rồi, lương cao rồi, liền quay lưng gửi tiền cho người ngoài? Đúng, là bố con lấy đấy! Nhưng ta nói cho con biết, tiền xài hết rồi, không còn một xu!”

Lục Nghiễn nghe bà ta thừa nhận, liền đặt An An xuống, giao cho Thẩm Thanh Nghi bế, rồi giận dữ nói: 

“Cái gì mà gửi cho người ngoài? Đó là vợ con và con trai con! Tiền dưỡng lão của ba mẹ mỗi tháng tám mươi đồng, ai dám nói là ít? Cả khu tập thể này, ai có thể gửi về nhiều như con?”

Điều này Lục Thiết Sinh không thể phủ nhận, bởi vì lương chính thức một tháng còn chưa đến con số đó.

Tiền Quế Hoa hùng hổ chỉ tay vào con trai: “Lương tâm con bị chó gặm rồi! Tám mươi đồng nuôi bao nhiêu người, chi phí thành phố đắt đỏ lắm đấy! Vậy mà con lại hào phóng gửi ba trăm năm mươi đồng cho người đàn bà này?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, xem có bị người ta chỉ mặt chửi không?”

Lục Nghiễn cười lạnh, gật gù: “Ngoài ba mẹ ra, con không có nghĩa vụ nuôi bất kỳ ai hết. Hồi nhỏ con đâu có ăn nhiều hơn bọn họ, cũng đâu có làm ít hơn bọn họ. Từ cấp hai con đã không lấy một đồng nào của gia đình, tại sao con phải nuôi cả cái nhà này?”

Lục Phàm vẫn đang nấp sau cửa nghe lén, cuối cùng không nhịn được, xông ra: “Anh, chúng ta là người một nhà mà! Sao anh có thể nói thế?”

Lục Nghiễn chỉ thẳng vào hắn: “Cậu cũng biết chúng ta là người một nhà? Vậy lúc tôi không ở nhà, cậu đã làm gì với chị dâu cậu? Cậu đối xử với An An ra sao? Thế nên, dù thế nào thì số tiền này cũng phải trả lại!”

Tiền Quế Hoa bĩu môi: “Tiền hết rồi,  muốn làm gì thì làm.”

Lục Nghiễn thật sự không ngờ, người khiến anh thất vọng nhất đời này lại chính là gia đình mình. Anh gật đầu, cười lạnh: “Tốt lắm, vậy thì cắt đứt quan hệ đi! Từ nay về sau, sống c.h.ế.t không liên quan!”

Lục Thiết Sinh nghe vậy, biết ngay con trai thật sự nổi giận rồi, lập tức hoảng hốt: “Lục Nghiễn! Dù sao chúng ta cũng là bố mẹ con, sao lại không bằng con vợ của con?”

Lục Nghiễn nghiêm túc chỉnh lại: “Cô ấy không giống ba mẹ. Số tiền cô ấy nhận được, là tài sản chung của vợ chồng con.

Tiền nuôi con, giao tế, tiết kiệm, tất cả đều là một phần, không có cô ấy hay con, chỉ có chúng con.

Hơn nữa, toàn bộ học phí đại học của con là giáo sư Thẩm lo liệu. Số tiền đó cộng lại là bao nhiêu, ba mẹ chẳng thể nào biết được.

Vậy ba mẹ còn muốn so bì với cô ấy sao?”

Lục Phàm nghe mà trợn tròn mắt: “Anh đừng tưởng mình học nhiều hơn vài năm thì có thể dùng mấy lời này để dọa người! Cái gì mà tài sản chung, anh với nhà này mới là tài sản chung!”

Lục Nghiễn cười lạnh, chẳng buồn đáp lại, chỉ hỏi ngược: “Nếu đã là tài sản chung, vậy thì mẹ đưa con năm trăm đồng trả nợ đi.”

“Cái gì? Con còn mắc nợ?” Tiền Quế Hoa trợn mắt há hốc mồm.

Lục Thiết Sinh thì đã hiểu ra, lập tức quát lớn: “Im hết đi!”

Ông thở dài, ánh mắt chuyển sang Thẩm Thanh Nghi.

 

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:30:53

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :