{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 51

Nuôi Con Những Năm 1980: Mỹ Nhân Lạnh Lùng được Trùm Nghiên Cứu Khoa Học Chiều Chuộng!

Quất Tử A Bảo 1410 Chữ 23/02/2025 23:30:53

51.

Lục Nghiễn suy nghĩ một lúc. Anh và An An lớn lên trong hai môi trường khác hẳn nhau. Bản thân anh từ nhỏ đã được nuôi dạy kiểu thả rông, mấy trò thi đấu sức lực này, hình như anh chưa bao giờ thua.

Nhưng không thể nói thẳng ra như vậy, anh đành gật đầu: "Ừm!"

An An lập tức yên tâm, rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó: "Ba ơi, mấy giờ rồi?"

"Bốn rưỡi!"

"Con đi xem tivi đây!" Vừa dứt lời, nhóc con đã vọt ra khỏi phòng.

Lục Nghiễn nhìn cánh cửa đóng lại, bật cười lắc đầu, bật quạt lên rồi dựa vào mép giường. Trong đầu anh lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà họ Tiền hôm nay.

Vợ anh kiếm tiền chẳng dễ dàng gì. Cô ấy mua quần áo cũng không phải vì xa xỉ, mà là muốn trải nghiệm thành quả thiết kế của mình.

Cô đang cố gắng giữ gìn sự tôn nghiêm mà mình đáng có. Nghĩ đến đây, lòng anh bỗng thấy khó chịu.

Ngồi một lát, anh quyết định đi nấu cơm tối. Vừa bước vào bếp, đã thấy Thẩm Thanh Nghi đang định nấu mì.

"Để anh làm cho! An An thích ăn mì anh nấu." Anh vươn tay muốn lấy cái muỗng nấu ăn trên tay cô.

Thẩm Thanh Nghi đưa xẻng cho anh, "Được thôi, trong tủ lạnh có trứng, mỗi người hai quả, đừng tiết kiệm."

Lục Nghiễn bật cười: "Được, nghe em!"

Thẩm Thanh Nghi rời khỏi bếp, quay lại phòng tiếp tục vẽ bản thiết kế túi xách.

Mì nấu xong, cả nhà ba người ngồi xuống bàn ăn.

"Thanh Nghi, chiều mai em có thể dẫn An An đến đơn vị anh chờ anh không?" Lục Nghiễn lên tiếng.

Thẩm Thanh Nghi dừng đũa, "Có chuyện gì sao?"

"Về quê một chuyến, anh phải đòi lại số tiền lương kia."

Thẩm Thanh Nghi gật đầu, rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, "Nhưng có thể sẽ không lấy lại được đâu."

Lục Nghiễn trầm mặc một lúc, "Vậy thì bảo họ dọn về hết đi. Em và An An chuyển vào đó ở, căn nhà này quá cũ rồi, bếp ở sân sau cũng sắp sập đến nơi."

"Được!"

Miệng thì đáp thế, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Nghi chẳng trông mong gì nhiều. 

Đám người đó không hút cạn m.á.u của Lục Nghiễn thì không chịu buông tay đâu.

Nhưng thái độ của Lục Nghiễn khiến cô cảm thấy yên tâm.

Cô liếc nhìn anh, cảm thấy đây là cơ hội tốt, liền hỏi: "Lục Nghiễn, em muốn đến Phượng Thành tìm luật sư cho ba, anh thấy sao?"

Lục Nghiễn dừng động tác ăn mì, nghiêm túc nhìn cô: "Bây giờ chưa được."

"Tại sao?"

"Mọi chuyện đều cần thời cơ và thuận theo tình thế. Nhất là vụ của ba, dư luận chiếm phần lớn ảnh hưởng. Bây giờ điều cần làm không phải là tìm luật sư, mà là kiên nhẫn chờ đợi.

Nói một cách tiêu cực, kể cả có thắng kiện, thì với tình hình dư luận hiện tại, cũng không thể thay đổi hiện trạng. 

Họ chỉ tin vào những gì họ muốn tin, không quan tâm đến sự thật.

Bởi vì những người đứng sau vụ án này đã sắp đặt sẵn nước cờ này rồi." Lục Nghiễn kiên nhẫn phân tích.

Tâm trạng của Thẩm Thanh Nghi trùng xuống. Anh đã từ chối...

Đúng là anh không có nghĩa vụ phải đặt bản thân vào rủi ro vì chuyện của ba cô.

Lục Nghiễn nhìn vẻ mặt của vợ, nhất thời không đoán được cô đang nghĩ gì, lại nhấn mạnh: 

"Tin anh đi! Chờ thêm vài năm nữa, trong khoảng thời gian này, anh tuyệt đối sẽ không để em và An An chịu bất cứ ấm ức nào vì chuyện này."

Giọng anh không nặng, nhưng lời nói lại mang sức nặng khiến người ta xúc động.

Thẩm Thanh Nghi cảm thấy trong lòng bỗng sáng lên một tia hy vọng. Cô khẽ gật đầu: "Được!"

Cơm nước xong, Lục Nghiễn đứng dậy dọn bát đũa.

Tối hôm đó, An An nói nhớ mẹ, thế là Lục Nghiễn ngủ một mình.

Công việc sau hội thảo không quá bận rộn, anh mở tủ quần áo ra, sắp xếp lại quần áo và giày dép mà Thẩm Thanh Nghi mua cho mình gần đây.

Bộ quần áo mới cô mua lần đầu tiên lại được anh gấp lại một lần nữa, ngay ngắn không một nếp nhăn.

Cuối cùng, anh lấy chiếc túi ra sắp xếp lại. Tờ mười đồng vợ đưa vẫn còn nguyên, bút và sổ tay cũng được xếp gọn gàng.

Nhớ đến lời của Phạm Lỗi, anh lại nhìn tờ thư trợ cấp, vẫn ở đó.

Anh cầm lên siết chặt trong tay, rồi lại đặt nó vào chỗ cũ.

Chiều hôm sau tan làm, vừa ra khỏi cổng viện nghiên cứu, Lục Nghiễn đã thấy Thẩm Thanh Nghi dắt An An đứng đợi dưới lầu.

Anh tăng tốc bước chân, đi tới gần, nắm lấy tay còn lại của An An.

Rời khỏi cổng viện nghiên cứu, An An thỉnh thoảng ngước mắt nhìn ba, thấy ba có vẻ nghiêm túc, nhịn không được lên tiếng:

 "Ba ơi, mẹ nói hôm nay ba đưa tụi con về nhà thăm ông bà nội phải không?"

Lục Nghiễn gật đầu: "Ừm!"

"Nhưng bà nội dữ lắm!" An An phụng phịu bĩu môi.

Lục Nghiễn ngạc nhiên: "Con gặp bà nội rồi?"

"Gặp rồi! Còn có một dì nữa, hai người chặn đường mẹ ở chợ, dữ lắm đó!" An An vẫn nhớ như in.

Lục Nghiễn nhìn vợ, thấy cô mặt không đổi sắc, bèn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Thanh Nghi kể lại chuyện hôm ấy gặp Tiền Quế Hoa và Trần Hải Hà, đặc biệt nhấn mạnh về Trần Hải Hà.

Nói xong, cô âm thầm quan sát phản ứng của Lục Nghiễn.

Quả nhiên, sắc mặt anh sa sầm: "Em chịu ấm ức rồi, chuyện này để anh xử lý."

Thẩm Thanh Nghi khẽ cười, "Không ấm ức đâu, lúc đó em chọc tức họ bỏ đi rồi, chẳng được lợi lộc gì đâu."

Lục Nghiễn kinh ngạc nhìn vợ: "Em... em có thể cãi lại họ sao?"

An An lập tức lên tiếng: "Ba, ba không biết rồi! Mẹ chẳng cần tức giận đâu, chỉ cần nói vài câu là họ tức đến méo miệng luôn đó!"

Nghe con trai nói xong, Lục Nghiễn quay sang nhìn vợ. Cô cúi mắt cười, nhẹ gật đầu.

"Không chịu thiệt là tốt rồi."

Những ngày qua, anh cảm giác mình như đang làm quen lại với vợ vậy.

Mọi chuyện về cô đều mang đến bất ngờ và niềm vui, hoàn toàn khác xa với ấn tượng trước đây của anh về cô.

Có lẽ trước kia, anh chưa bao giờ thực sự hiểu cô.

Cả nhà ba người vừa đi vừa nói cười, chẳng mấy chốc đã đến khu gia viên của viện nghiên cứu.

Có người thấy Lục Nghiễn dẫn vợ con về, không khỏi dụi mắt mấy lần mới dám tin, sau đó nhanh chóng chạy đến nhà họ Lục.

Đến cửa, người nọ vừa thở hổn hển vừa hô lên: "Bà Tiền, nhà bà có khách kìa!"

Tiền Quế Hoa nghe tiếng liền từ bếp chạy ra: "Khách gì? Người quen à?"

"Là con trai bà đó! Nó dẫn vợ con về rồi!" Người kia vỗ đùi, tặc lưỡi nói: "Trước bà còn bảo thằng hai bị vợ bỏ bùa, có vợ là quên mẹ quên cha. Giờ thì sao? Nó về rồi kìa!"

Lục Thiết Sinh cũng nghe thấy, lập tức cau mày, từ trong phòng bước ra: "Đâu?"

“Lúc tôi chạy đến thì họ đã đi đến hợp tác xã phía trước rồi, chắc chỉ vài phút nữa là tới, mau chuẩn bị đồ ăn đi.” Nói xong, người nọ cười ha hả rời đi.

Lục Phàm cũng lững thững bước ra, mắt còn ngái ngủ, lẩm bẩm: “Hôm nay đâu phải ngày anh ấy phát lương?”

Lục Thiết Sinh cau chặt mày: “Không phải!”

“Đúng vậy, tôi tính kỹ rồi, phải đến ngày kia mới phát lương. Vậy hôm nay về làm gì?” Lục Phàm có chút khó chịu.

Tiền Quế Hoa thản nhiên nói: “Còn có thể vì chuyện gì? Chắc không phải muốn chúng ta công khai chấp nhận người phụ nữ đó và đứa trẻ kia sao?”

Lục Phàm đảo mắt một vòng, cười nhạt: “Cũng không phải không được, nhưng cô ta phải giao hết của hồi môn và tiền lương của anh hai cho mẹ giữ mới được. Nhìn cô ta sống sung sướng như vậy, chắc chắn trong tay có không ít tiền.”

 

Sưu Tầm, 23/02/2025 23:30:53

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :