Nhìn mũi tên cắm sâu vào người Thải Hoàn, ta nghiến răng điều khiển xe ngựa phi nhanh qua những hàng cây. Nguyên tác không hề có cảnh này, rõ ràng chỉ là đoàn quý nữ đi cầu phúc, sao lại có thích khách xuất hiện?
"Thải Hoàn, cố gắng lên, lên đường lớn chúng ta sẽ về kinh thành! Về đến nơi là an toàn rồi!"
Thải Hoàn ôm chặt lấy ta, tiếp tục hứng chịu những mũi tên bay tới: "Không, tiểu thư, chạy về phía bắc, chạy về phía bắc! Không thể quay lại! Tuyệt đối không được quay lại!"
"Sao lại không thể? Thải Hoàn, mau vào xe đi, ta về sẽ mời đại phu giỏi nhất cho muội! Muội không thể chết, chúng ta không ai được c.h.ế.t cả!"
"Không... không được..."
Thải Hoàn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mắt trừng lớn: "Tiểu thư sẽ chết, tiểu thư sẽ c.h.ế.t trên đường về nhà phu quân, tuyệt đối không thể quay lại..."
Đầu óc ta bỗng ong lên. Ta chưa từng kể chuyện này với nàng, sao nàng lại biết? Cảm giác cánh tay ướt đẫm, ta nhìn xuống, m.á.u từ n.g.ự.c Thải Hoàn đã thấm ướt nửa vai ta.
"Tiểu thư, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng lên kiệu hoa, trên đường Đàm gia rước dâu... sẽ có sơn tặc..."
Con ngựa bị b.ắ.n tên xuyên cổ, chiếc xe lật nhào. Ta ôm Thải Hoàn bò ra khỏi chiếc xe tan nát, đám hắc y nhân thấy vậy, tiếp tục b.ắ.n tên về phía chúng ta. Ngỡ rằng lần này c.h.ế.t chắc, bỗng một mũi tên từ trên trời lao xuống, b.ắ.n lệch hướng mũi tên kia, ngay sau đó...
Vệ sĩ mang đao xung quanh xông lên, áp sát đám hắc y nhân. Ngẩng đầu lên, ta thấy một thân tử sam quen thuộc trước mắt. Ta không kịp kinh ngạc, vội túm lấy vạt áo người đó, hoảng hốt: "Cứu người, mau cứu nàng ấy!"
Dương Trầm ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu nhìn ta: "Người đâu, đưa Thẩm nhị tiểu thư về phủ."
Ta không ngờ, sau khi đưa chúng ta về phủ, Dương Trầm lại lập tức cho gọi ngự y. Cũng nhờ có hắn, Thải Hoàn mới giữ được tính mạng, nghe nói mũi tên chỉ cách tim phổi một tấc, xem như đại nạn không chết. Ta nằm bên giường Thải Hoàn mấy ngày liền, nàng mới uể oải tỉnh lại: "Tiểu thư..."
Ta giữ nàng lại: "Đừng dậy, vết thương chưa lành, phải nằm yên nghỉ ngơi."
Thải Hoàn nhìn ta, nước mắt lã chã rơi: "Tiểu thư, người ngốc quá, vốn dĩ có thể trốn thoát rồi."
Ta lắc đầu. Nếu mới xuyên đến, ta có lẽ sẽ không quá quan tâm đến sống c.h.ế.t của Thải Hoàn. Nhưng ta đã ở đây năm năm, sớm chiều có nhau, ta không thể trơ mắt nhìn nàng c.h.ế.t được. Ta vỗ nhẹ tay nàng: "Ta đã nói sẽ dẫn muội đi ăn ngon uống cay, sẽ không nuốt lời… muội cứ dưỡng thương cho tốt, chuyện trốn chạy chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng sau."
Thải Hoàn mím môi nói: "Ta biết mà, từ khi tiểu thư nói ra những điều đó, ta đã biết tiểu thư không còn giống trước nữa rồi..."
Thải Hoàn kể, nàng ấy sau khi c.h.ế.t đã trùng sinh, sau khi đỡ tên cho Thẩm Lăng Sương, mở mắt ra đã thấy mình ở Thẩm gia, lúc đó ta còn chưa xuyên tới. Nàng ấy biết ta không phải là Thẩm Lăng Sương trước đây, nhưng không dám nói ra, chỉ mong có thể gặp lại ta, dù thế nào cũng phải khuyên nhủ ta đừng gả vào Đàm gia.
Nhưng nàng không ngờ, ta lại không định lên kiệu hoa, năm năm qua chỉ lo tích cóp tiền để trốn đi. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là ta còn muốn mua cửa hàng cho nàng. Những việc ta làm, Thải Hoàn đều thấy rõ, nàng tin rằng kiếp này mọi chuyện sẽ ổn thỏa, cũng không nhắc đến những chuyện sẽ xảy ra sau này. Ai ngờ đến khi sắp trốn đi, vẫn gặp chuyện.
Nhớ ra điều gì, Thải Hoàn nắm lấy tay ta: "Tiểu thư, hôm đó sao lại có thích khách? Rõ ràng chỉ là các tiểu thư thế gia, còn biểu thiếu gia sao lại thành Vương gia? Hôm đó ta còn chút ý thức, nghe thấy các thị vệ đến cứu người đều gọi biểu thiếu gia là Vương gia."
Ta thở dài: "Đừng hỏi nhiều, ta chỉ biết thích khách hôm đó là do Thẩm Sơ Ngưng cấu kết với ngoại tặc gây ra."
Thải Hoàn kinh ngạc: "Đích tiểu thư!"