Dương Trầm tựa lưng vào ghế, lười biếng nói: "Nàng cũng biết biên cương đang rối ren, hiện tại thương hội chủ yếu dồn tiền cho tiền tuyến, không thể cùng lúc lấy ra nhiều tiền như vậy. Nhưng nàng yên tâm, đến tháng chín mùa thu, khi nhị muội muội lên kiệu hoa Đàm gia,...Khoản tiền cuối cùng đó cũng nhất định sẽ được trả đủ."
Ta trợn tròn mắt. Thấy ta có vẻ không hài lòng, hắn đổi giọng: "Hay là nhị muội muội nghĩ có thương hội nào khác dám bỏ ra năm mươi vạn lượng, nuốt trọn cả cửa hàng lẫn bí phương của muội?"
Ta nghiến răng: "Dân nữ không dám."
Dương Trầm khẽ cười, vung tay áo đứng dậy bước ra cửa: "Nhị muội muội cứ yên tâm, chỉ cần muội làm tốt việc của mình, một xu cũng không thiếu. Tiền đặt cọc sẽ có người mang đến ngay."
Nhìn bóng hắn khuất dần, lòng ta nặng trĩu. Xem ra, trên đường đón dâu tháng chín, Dương Trầm chắc chắn sẽ giở trò. Trong nguyên tác là sơn tặc cướp đường, giờ nghĩ lại, có lẽ không đơn giản vậy. Chẳng lẽ hắn muốn đẩy ta vào chỗ chết, để khỏi trả ba mươi vạn lượng bạc còn lại?
Không lâu sau, người của thương hội mang đến đủ hai mươi vạn lượng ngân phiếu. Một xấp ngân phiếu dày cộm, ta và Thải Hoàn đếm kỹ trước mặt, rồi phát hiện bên dưới hộp gỗ còn có một tấm địa khế. Mở ra xem, thì ra là căn nhà ta mới đặt cọc ở Kha Châu. Lòng ta thắt lại, nhìn về phía cửa.
Một tháng sau, ta ngồi trên xe ngựa chất đầy hành lý, vén rèm nhìn đoàn xe ngựa từ xa chậm rãi tiến đến.
Chu Thịnh vốn đã u uất trong lòng, nay lại nghe tin đồn vị trí thái tử không vững, cơn giận bùng phát, trút hết lên đám thê thiếp trong phủ. Chu Thịnh trong nguyên tác vốn tính tình bạo ngược, cơn giận này không ai tránh khỏi.
Lý Thừa Huyên nhờ có Hầu phủ chống lưng nên không bị tổn hại gì, kẻ gây chuyện như Thẩm Sơ Ngưng ngược lại trở thành bia trút giận. Kết quả không chỉ bị cấm túc, còn bị trói trong sân chịu mấy chục roi, nghe hạ nhân nói phải dưỡng mấy tháng mới có thể xuống giường.
Hiện tại, Lý Thừa Huyên lấy danh nghĩa Thái Tử phi xuất hành cầu phúc cho biên cương, Thẩm Sơ Ngưng thậm chí không được phép đi cùng. Nàng ta đã kết thù với Lý Thừa Huyên, lại bị Chu Thịnh ghét bỏ, có lẽ sẽ bị giam cho đến chết.
Đến khi đoàn xe ngựa khuất khỏi cổng thành, ta mới buông rèm xuống, bảo người đánh xe đi theo. Đoàn người đi về hướng tây, ta lệnh cho người đánh xe xuống khỏi quan đạo thì rẽ hướng bắc.
Dương Trầm biết ta đã định mua nhà ở Kha Châu, tấm địa khế kia chính là lời cảnh cáo ta. Ý là, nếu ta làm điều gì. Dù ta chạy đến đâu, hắn cũng sẽ tìm được ta. Nhưng nếu ta chạy đến Bắc Cương thì sao? Bắc Cương loạn lạc như vậy, dù tay hắn có dài đến đâu cũng không thể với tới.
Nhưng khi đoàn người vừa ra khỏi quan đạo, đột nhiên từ trong rừng cây, vô số hắc y nhân cầm đao xông ra.
"Thích khách! Có thích khách! Bảo vệ Thái Tử phi!"
Khắp nơi hỗn loạn, ta vừa định vén rèm xem xét, thì thấy người đánh xe phía trước đã bị cắt họng. Thấy xe của Lý Thừa Huyên được phủ binh bảo vệ nghiêm ngặt, còn xe của những quý nữ khác đều bị khống chế, ta lập tức nhảy ra khỏi xe, rút trâm cài tóc đ.â.m mạnh vào m.ô.n.g ngựa. Tiếng hí vang vọng khắp khu rừng, chiếc xe phi nước đại, ta vội vàng kéo chặt dây cương, điều khiển xe lao đi.
Trong lúc hỗn loạn, xe ngựa đã đ.â.m vào không ít hắc y nhân, nhưng vẫn có vài kẻ phản ứng nhanh, cưỡi ngựa đuổi theo.
"Tiểu thư, nguy hiểm!"
Hai bên đường tên b.ắ.n ra liên tục, ta không kịp né tránh, Thải Hoàn từ trong xe lao ra, đỡ cho ta một mũi tên.
"Thải Hoàn!"
"Tiểu thư, ta không sao! Chạy đi, tiểu thư mau chạy đi!"