Thứ này vẫn rất hữu dụng, Túc Kiều Kiều đặt nó ở chỗ chân, chỉ chốc lát sau cả cái chăn liền ấm áp, thậm chí trên người đều đổ mồ hôi.
Tống Thanh Hàm bình tĩnh nhìn cô giày vò, còn giả vờ nói: “Rất tốt, Kiều Kiều thật thông minh.”
Túc Kiều Kiều: “... Ồ, cảm ơn nhiều.”
Tức giận thì tức giận, song nụ hôn chúc ngủ ngon vẫn không ít.
Chờ hai người nói chuyện trong chốc lát, buồn ngủ tập kích, Túc Kiều Kiều theo thói quen bĩu môi, vừa ngoan vừa mềm mại nói: “Hôn ~”
Ánh mắt Tống Thanh Hàm là sự yêu chiều vô tận, nghiêm túc hôn môi.
Cuối cùng hai người nhìn nhau cười, nói chúc ngủ ngon.
Nhưng mà đến đêm khuya, phải nói là rạng sáng, Túc Kiều Kiều một lần nữa bị lạnh làm cho tỉnh lại.
Túi chườm nóng và chăn điện không giống nhau, không lâu sau đó nó sẽ lạnh.
Lúc cô tỉnh lại, chân đã không chạm được túi chườm nóng, lần mò thăm dò, cách thật xa mới đụng phải túi chườm nóng lạnh lẽo.
Gương mặt nhỏ nhắn của Túc Kiều Kiều lại suy sụp, u oán nhìn Tống Thanh Hàm.
Tên đàn ông khốn nạn!
Tại sao cô không ngủ trong chăn ấm!
Tống Thanh Hàm đang yên lặng ngủ.
Anh bỏ thuốc lá, không thích uống rượu, thường xuyên vận động, thói quen sinh hoạt quả thực là chuẩn mực, đương nhiên không động đến mấy thứ đó nữa, lúc anh ngủ, cánh môi mím lại, chỉ có tiếng hít thở nông cạn.
Túc Kiều Kiều chớp chớp mắt, ở trong chăn co lại thành một cụm, một hồi lâu cũng không ấm áp nổi, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, lặng lẽ xốc chăn bên cạnh lên.
Hy vọng động tĩnh của cô nhẹ nhàng hơn, sẽ không đánh thức anh.
Túc Kiều Kiều cơ hồ là nín thở, cánh môi mím chặt đi về phía bên kia, trước tiên bước đôi chân, cũng không dám đụng phải anh,
Sau đó cô cảm nhận được hơi nóng liền dừng lại, lại dịch dịch qua, cuối cùng là cả người lao tới.
May mắn là chiếc giường này đủ lớn.
Chỉ là chăn không quá lớn.
Tống Thanh Hàm ngủ ở bên phải, chăn bên phải của anh đã bị đè lại, ngủ ấm như vậy, phía nam đều ngủ cách như thế.
Nhưng vì vậy, rất ít chăn trống bên trái.
Túc Kiều Kiều chui vào, nửa người còn ở bên ngoài.
Cô vẻ mặt đau khổ, thật cẩn thận xoay người, nằm nghiêng cũng có thể giảm diện tích chứ?
Bỗng nhiên Tống Thanh Hàm giật giật.
Túc Kiều Kiều nhất thời cứng đờ, không dám động đậy.
Cô đưa lưng về phía Tống Thanh Hàm, không nhìn thấy tình huống của anh, nhưng thấy anh chỉ xoay người, cũng yên tâm, sau vài hơi thở, cô tiếp tục hành động, cọ cọ sang bên kia.
Lại cọ cọ...
Mãi cho đến khi di chuyển đến bên cạnh Tống Thanh Hàm, lúc này mới dừng lại, chăn đắp cho mình.
Túc Kiều Kiều phản ứng lại, ấy, vị trí hình như trở nên rộng hơn một chút.
Nhưng cái chăn này thật sự ấm áp!
Thoải mái quá đi!
Cô mỉm cười thỏa mãn, đang định nhắm mắt lại.
Một cánh tay từ phía sau vòng tới, trực tiếp nâng cô lên, trong đó một cánh tay xuyên qua dưới cổ cô, sau lưng cô liền dán lên một lồng n.g.ự.c ấm áp.