Xong rồi!
Tống Ngộ An nghe nói như vậy, cảm thấy tuyệt vọng, trái tim nhất thời giống như bị cái gì đó đạp một cái, đau đến khó thở, anh ta yếu ớt kêu một tiếng: “Mẹ...”
Vừa mới kêu xong, hai chân anh ta liền quỳ xuống đất, từ từ ngã xuống.
Kỷ Nhã và Tống Hoài Cẩn hoảng hốt, muốn tiến lên, một người thuần thục tìm thuốc trên người anh ta, một người đi phòng bảo vệ lấy nước, run tay đút thuốc cho anh ta.
Tống Thanh Hàm quay đầu nhìn về phía người gác cửa đang xem náo nhiệt: “Hai chú, phiền gọi điện thoại cho xe cứu thương.”
“Được rồi!” Hai người gật đầu, lập tức gọi điện thoại.
Hai người be mẹ Tống bên kia đã cho Tống Ngộ An uống thuốc, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, Kỷ Nhã mềm nhũn dựa vào Tống Hoài Cẩn đứng lên, nhìn người nằm hấp hối, nhẹ giọng nói: “Chờ xe cứu thương đến chúng thím ấy sẽ đi.”
“Thanh Hàm, nếu không các con trở về trước đi?” Tống Hoài Cẩn hỏi một tiếng, cũng không phải là muốn làm cái gì, mà là cảm thấy con trai ở đây nhìn, có chút cảm giác kỳ quái, giống như là chột dạ không giải thích được.
Tống Thanh Hàm luôn luôn nghe lời hiểu chuyện thành thật lúc này lại không đồng ý: “Không sao, chờ xe cứu thương đến, chúng thím ấy cùng nhau trở về.”
“Được.” Kỷ Nhã ngược lại bình tĩnh.
Thím ấy đã từng trả giá cho Tống Ngộ An, nhưng đồng dạng, thím ấy càng biết rõ đứa con ruột hiện tại quan trọng hơn, bọn họ đã đủ thẹn với anh rồi, đối xử khác thường với Tống Ngộ An sẽ làm cho anh khó chịu, có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc.
Ngay cả khi tình cảm của cô dành cho con trai mình vẫn còn tồn tại.
Túc Kiều Kiều chớp chớp mắt, nghi hoặc nói: “Xe cứu thương tới rồi, muốn trả tiền không? Ai trả?”
Tống Thanh Hàm nhìn về phía cáingười mà hai mắt nhắm nghiền, mí mắt khẽ nhắm mắt lại đang len lén nhúc nhích, tự nhiên nói: “Đương nhiên là ai dùng ai đó trả.”
Tống Hoài Cẩn có chút khó chịu, nhưng vẫn gật đầu: “Phải, ba và mẹ con đối với thằng bé đã tận tâm tận nghĩa.”
Tiếp theo là c.h.ế.t hay còn sống, thì không liên quan gì đến họ.
Lúc này người nằm trên mặt đất lại mở mắt, ho khan hai tiếng, mặt trắng trợn mềm nhũn cơ thể, đáng thương nhìn về phía bọn họ: “Ba mẹ, một mình con đi thì sợ lắm, hai người có thể cùng con đi bệnh viện không?”
Kỷ Nhã trong lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa muốn gật đầu, nhưng vừa nhìn thấy con trai ruột bên cạnh, lý trí lại trở về, cắn răng nói: “Nếu cậu đã tỉnh rồi, vậy chúng tôi sẽ trở về trước, còn nữa, đừng gọi chúng tôi là ba mẹ nữa.”
Nói xong, thím ấy liền vội vội vàng vàng lôi kéo chồng mình xoay người, sợ mình đi chậm, sẽ thật sự mềm lòng.
Tống Thanh Hàm rũ mắt, dắt Túc Kiều Kiều đuổi theo bọn họ.
Những thứ khác có thể chịu đựng được, duy chỉ có cái này thì không!
Chỉ là...