Chưa bao giờ cảm nhận được hai người sự hiếu thuận của con trai, lúc này đột nhiên nghe nói hai con mua quà cho mình, con trai ruột và con dâu mới nhận về bao lâu, hơn nữa hai người trước đây đều ở nông thôn, con trai trước đó còn bị thương, trong tay tích góp cũng không nhiều, bọn họ có thể sau khi lấy được tiền tiêu vặt mà nghĩ đến mua quà cho ba mẹ trước, báo đáp bọn họ, hai người đương nhiên cảm giác vô cùng ấm áp.
Một nhà bốn người, cảnh phụ từ tử hiếu khiến Tống Ngộ An vốn thuộc về nhà này nhìn thấy đôi mắt chua xót, nhịn không được thốt lên: “Không phải đều là dùng tiền của hai ông bà à? Cuối cùng không phải là len ra khỏi cừu, đồ đạo đức giả!”
Túc Kiều Kiều kỷ dị nhìn anh ta một cái, thẻ chân thật của người này còn chưa mất hiệu lực?
Hay là di chứng lợi hại như vậy?
Hệ thống Hồng Nương lén lút xuất hiện: “Ký chủ đại nhân, thẻ chân thật đã mất hiệu lực, anh ta đang bị tức giận không chọn lời.”
Túc Kiều Kiều nhịn cười.
Hai vợ chồng nhà họ Tống cũng bị lời này đ.â.m đến cả người nào không thoải mái, sắc mặt Kỷ Nhã nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Cho dù chúng tôi bỏ tiền ra tôi cũng vui mừng, lúc trước tốn nhiều tiền như vậy cho cậu, không để cho các người bồi thường là may rồi! Số tiền này nếu cho con trai tôi, còn có thể giữ lại không ít!”
Tống Hoài Cẩn đi theo bổ một nhát: “Cậu tới đây là làm cái gì? Đồ đạc của cậu đã gửi sang bên đó rồi!”
Tống Ngộ An bị mắng chửi cho, có chút ảo não cắn răng, anh ta cũng không biết làm sao,
Vừa nhìn thấy tình cảnh này, nhất là người cướp vị trí của anh ta được tiện nghi còn khoe khoang dối trá, liền tức giận đầu óc trống rỗng.
Nhưng kế hoạch của anh ta không phải như vậy!
Tống Ngộ An lấy lòng nhìn bọn họ: “Con... Con nói sai rồi, ba mẹ, con chỉ nhớ ba, thời gian này con ăn cơm cũng ăn không ngon, con muốn ăn cơm chiên trứng mẹ nấu...”
Trước kia anh ta nói như vậy, Kỷ Nhã luôn có thể bị anh ta dỗ đến choáng váng đầu óc, thím ấy nấu cho anh ta một đống đồ ăn ngon, hoặc là cho anh ta không ít tiền để anh ta đi ra ngoài chơi.
Nhưng bây giờ, có con trai chân chính, nhất là con trai ưu tú như vậy, hai vợ chồng bọn họ vốn đang áy náy không thể cho con trai nhiều thứ hơn, lại nhìn Tống Ngộ An, cảm xúc vô cùng không vừa mắt.
Cho dù còn có tình cảm hơn hai mươi năm không phải giả dối, nhưng con ruột ở đây nhìn, bọn họ tuyệt đối không thể làm chuyện hồ đồ.
Kỷ Nhã căng thẳng nói: “Tôi đã không còn là mẹ của cậu nữa, lúc trước chúng tôi đã nói qua, hộ khẩu của cậu đã dời ra ngoài, hai đứa nhỏ ai trở về nhà người đấy, ba mẹ cậu xử với con trai tôi như nào, tôi và Hoài Cẩn vĩnh viễn không thể quên, đừng phí tâm tư, mau trở về đi.”
*****