“Láo toét!” Kỷ Nhã trách cứ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu cút cho tôi! Cậu không phải người nhà chúng tôi, sau này cậu đi mà tìm mẹ ruột của mình!”
Tống Ngộ An oán hận nhìn thím ấy, đáy mắt tràn đầy tức giận, đang muốn há miệng nói cái gì, rồi lại sợ hãi vội vàng che miệng bỏ chạy.
Để lại hai vợ chồng nhà họ Tống sắc mặt đen sì nhìn bóng lưng kia, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Thật lâu sau, hai người mới hoàn hồn, nhìn về phía mọi người bên cạnh, gượng ngập nói: “Xin lỗi, để cho chư vị chê cười.”
“Đều là người nhà, nói như vậy làm gì?” Thím hai của nhà họ Tống khoát tay, nhìn sắc mặt Kỷ Nhã không tốt, đi qua nắm lấy tay thím nay, nói: “Hôm nay con trẻ trở về, còn mang theo vợ, người một nhà nhất định phải ăn một bữa cơm, so với cái gì cũng tốt hơn.”
Sắc mặt Kỷ Nhã tốt hơn một chút, nở một nụ cười có chút khó coi: “Chị dâu nói phải.”
Tống Hoài Cẩn cũng cười nói: “Anh cả anh hai, hai chị dâu... Hôm nay coi như là chuyện tốt, hai người xấu này bị trừng trị, chúng ta phải chúc mừng một chút, em mời khách cùng đi nhé?”
“Được.” Những người khác cũng không khách sáo, đều cười ha hả gật đầu.
...
Túc Kiều Kiều lặng lẽ xem náo nhiệt, trong lòng cười đến lăn lộn, cô nói với hệ thống Hồng Nương thẻ chân thật này thật sự rất hữu dụng nha.
Thật ra cô cũng rất tò mò Tống Ngộ An rốt cuộc là người như thế nào, còn có chút lo lắng, có phải giống như trong tiểu thuyết thiên kim thật giả sẽ lục đục nhau như vậy, ai biết dùng thẻ nói thật rồi, còn để cho cô xem một vở kịch hay.
Cũng may có cái này, gien của hai người nhà họ Tống kia thật đúng là cường đại, rõ ràng chưa từng dạy anh một ngày, nhưng Tống Ngộ An và tống Thanh Sơn lại đều giống nhau.
Nghĩ như vậy, thật ra cũng có thể hiểu được.
Hai người đều được ba mẹ cưng chiều, một người có bệnh tim, người nhà bằng hữu vái lạy tứ phương, người kia là thật sự luyến tiếc trách tội, dưới tình huống như vậy, một khi có chút manh mối không tốt xuất hiện, hoàn toàn có thể trưởng thành đại thụ che trời, định hình được tính cách của một người.
Nụ cười quá mức rõ ràng, Tống Thanh Hàm không tiếng động liếc cô một cái, lén lút nhéo nhéo tay cô nhắc nhở.
Tươi cười của Túc Kiều Kiều thoáng cứng ngắc, vô tội chớp chớp mắt, quăng một cái nháy mắt với anh.
Cổ họng Tống Thanh Hàm khẽ động, bất đắc dĩ cười.
Rốt cuộc xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều có suy đoán, có thể Tống Ngộ An thật sự trúng tà, nhưng tất cả mọi người đều không thể nói, nhất là ở cửa tòa án này, chỉ có thể coi như là không biết, làm bộ anh ta là một người bình thường, những lời nói ra đều là suy nghĩ chân thật trong lòng, cho dù anh ta nói vậy có thể vì thân bất do kỷ, song làm cho người ta suy nghĩ cực kỳ sợ hãi.